Chương 2642: Vĩnh biệt (1)
Chương 2642: Vĩnh biệt (1)
Màu máu yêu dị trời đất, vặn vẹo vạn vật trời đất, dường như dị độ không gian huyền diệu thần bí, một nữ tử to lớn không gì sánh được nửa quỳ trên quần sơn dưới bầu trời, nàng bị xiềng xích quấn quanh, trấn áp phong ấn.
Tần Mệnh còn nhớ rõ lúc trước khi vùng đất lưu đày bị bùn lầy chìm ngập, thời điểm hắn bị nữ tử giãy dụa kia tù khốn, bên tai vang vọng không dứt câu nói kia.
- Huyết nhục làm giấy, gấp giấy làm thuyền.
- Điểm hồn làm đèn, băng qua... Vạn năm thời không...
- Ta tại Thiên Thu cung Cửu Nghi sơn... Chờ ngươi...
- Nhất định... phải tới...
Kiếp trước Tần Lam hò hét một khắc này, không thể nào là ý niệm linh hồn quanh quẩn một chỗ, mà là triệu hoán chân thật. Một khắc này hò hét, nàng thanh tỉnh, là một tiếng khẩn cầu vượt qua vạn năm thời không, là muốn cho hắn trở lại thời đại loạn võ vạn năm trước!
Đây là một loại khả năng kinh tâm động phách sau vô số lần Tần Mệnh hồi tưởng đoán được.
Hơn nữa, bất luận là Cổ Hải, hay là ngũ phương Thiên đình, căn bản không có Cửu Nghi sơn gì, càng không có Thiên Thu cung.
Vậy chỉ có 1 khả năng, tại thời đại loạn võ!
- Trở lại vạn năm trước? Trở lại Vạn Tuế Sơn a.
Hai mắt Đồng Ngôn tỏa sáng, lại dứt khoát lắc đầu. Hắn cũng không có cái dũng khí băng qua thời không kia, ngộ nhỡ có ngoài ý muốn, khẳng định hồn bay phách lạc, vận khí tốt một chút khả năng rơi xuống đến niên đại không biết nào đó.
- Tùy tiện đoán xem, đợi Tần Lam lớn lên nói sau.
- Trở lại muôn đời nên không có khả năng, tuy nhiên... Tần Lam ra đời nên phá vỡ quy luật thời không, nghịch loạn Thiên Đạo pháp tắc. Tỷ phu, hắc hắc, ngươi chính là đầu sỏ gây nên.
- Thiên Đạo... Ta không sợ...
Trong đầu Tần Mệnh nhàn nhạt một câu.
- Ta rất đợi chờ nha đầu kia lớn lên, năm đó nhất định là nhân vật cùng cấp bậc với chủ nhân trong tòa mộ này.
- Đó là vạn năm trước, dù cho Tần Lam phát triển, chưa hẳn có thể đạt tới một phần trăm thực lực năm đó. Thế giới hiện tại, linh lực chưa đủ, cũng chính xác rất nhiều năng lượng.
Nghĩ đến cái này, Tần Mệnh vỗ nhẹ Vĩnh Hằng Văn Giới, muốn phóng xuất Tần Lam Nguyệt Tình từ bên trong vương quốc Vĩnh Hằng.
- Đúng đúng đúng, mau phóng xuất Yến Vạn Minh!
Đồng Ngôn bỗng nhiên kích động. Không phải Thiên Võ không qua được bình chướng ư, mang đi vào là được a, Yến Vạn Minh vừa ra, chẳng phải quét ngang toàn trường?
Tần Mệnh ngược lại bỗng nhiên dừng lại:
- Một cái Thiên Võ xuất hiện, có làm tỉnh giấc cái gì hay không?
- Thử xem a!!
Đồng Ngôn thúc giục.
Ý niệm của Tần Mệnh chìm vào Vương Quốc Vĩnh Hằng, sau khi cùng Nguyệt Tình giới thiệu tình huống bên ngoài, lại mời nàng đi ra, không có gì dị thường. Càng đưa Tần Lam đi ra, tiểu nha đầu hết nhìn đông tới nhìn tây, cũng không có gì dị thường.
Sau khi Tần Mệnh câu thông cùng Yến Vạn Minh, cẩn thận phóng ra.
Yến Vạn Minh cao tới mười thước, uy mãnh hùng tráng, toàn thân lân phiến hàn quang u mịch, như là khoác lên áo giáp sắt thép, ngoại hình so những thú dữ kia đều rung động, thị giác trùng kích quả thực quá mạnh mẽ. Hắn vừa ra tới liền chất đầy cung điện, đầu đã chạm tới đỉnh cung điện. Khí thế Thiên Võ Cảnh càng là giống như là sóng dữ trào lên quay cuồng.
Ngay trong một cái chớp mắt, thú văn trên Thạch Trụ ngọc trắng trong lúc đó chuyển động con mắt, tập trung Yến Vạn Minh.
- Trở lại!!
Tần Mệnh kinh hô, trước tiên liền Yến Vạn Minh giật đi vào.
Cứ trong một giây lát như vậy, thú văn trông rất sống động đã bạo lên cường quang chói mắt, trong cung điện quanh quẩn tiếng rít gào khàn khàn hùng hồn hoặc sắc nhọn, dường như đều muốn sống lại.
…
Bọn người Tần Mệnh sẵn sàng trận địa đón quân địch, gắt gao nhìn chằm chằm những thú văn kia.
Cũng may Yến Vạn Minh ra đột nhiên, biến mất càng nhanh chóng hơn, thú văn nở rộ cường quang toả ra trong giây lát đã dần dần ảm đạm, đến con mắt đầy linh tính sau mấy lần động nhỏ xíu cũng một lần nữa yên tĩnh, biến thành bạch ngọc.
Hết thảy... Bình yên vô sự...
Bọn người Tần Mệnh trùng điệp thở phào, quả nhiên có cấm chế! Qua trên vạn năm lại còn nhạy cảm như vậy!
Nguyệt Tình nhìn cung điện rộng rãi, đầy rẫy ngọc nhuận, uy nghiêm cũng không phải đại khí, thực sự khó có thể tưởng tượng nó đã phong tồn trên vạn năm.
Hai mắt Tần Lam vụt sáng lên, tò mò nhìn cung điện, con mắt đen lay láy đi lòng vòng, tập trung vào bóng đen trên chín tầng bậc thang, khuôn mặt nhỏ vui mừng, cảm thấy chơi vui, vèo cái xông tới.
- Không được!!
Tần Mệnh kinh hãi, nhanh chóng lao đi, như thiểm điện xông về ghế vuông.
Thế nhưng, Tần Lam là vượt qua hư không, khoảng trăm thước chỉ là nửa giây mà thôi.
Giữa lúc nghìn cân treo sợi tóc, Nguyệt Tình phất tay, ngón tay ngọc nhất định, gợn sóng hoa mỹ nhanh chóng đẩy ra, nhào về phía ghế vuông trên thềm đá, tại phía trên mê vụ giao hội thành một cái chữ lớn sáng chói mà cổ lão —— khóa!!
Không gian tạo nên tầng tầng gợn sóng, như là quanh quẩn âm thanh xiềng xích kỳ diệu, vùng không gian xung quanh chiếc ghế kia bị cưỡng ép đông kết.
Tần Lam vui sướng vượt qua hư không, đang muốn bước ra, nhưng giống như là đụng phải cánh cửa sắt vô hình, bịch âm thanh trầm đục, đụng mộng ngay tại chỗ. Cái trán trắng noãn dần dần nâng lên cái cục u, tiểu nha đầu sờ một cái, phun khóc, từ trong hư không bên cạnh lục lọi ra tới.
Tần Mệnh vội vàng ôm lấy, tránh sang bên cạnh. Nguyệt Tình trước tiên triệt tiêu lực lượng áo nghĩa, nhìn chăm chú bóng đen chấn động.
Tiểu nha đầu nước mắt đầm đìa, dùng sức che lấy cái trán bao lớn:
- .... Đau...
Sau khi bọn người Tần Mệnh xác định bóng đen không có bị bừng tỉnh, liền dài thở dài một hơi, ôm tiểu nha đầu dở khóc dở cười an ủi.