Chương 2644: Diệt tuyệt! Khủng hoảng! (1)
Chương 2644: Diệt tuyệt! Khủng hoảng! (1)
- Hừ! Tiêu Dung ngươi lúc nào lại thay Tần Mệnh nói chuyện? Hắn dám ở chỗ này giết người sao, bên ngoài các tộc chiếm cứ, Kim Lang tộc đã liên hợp cùng Hoang Lôi thiên Bất Hủ Thiên Cung, hắn tốt nhất là nên thành thật chút, nếu không coi như rời đi nơi này cũng đều trốn không thoát khỏi hố sâu.
- Nếu như các phương muốn giết hắn, một mình Đông Hoàng Minh Nguyệt cũng không gánh nổi hắn.
Nhung Quát chau mày, không nghĩ tới Tiêu Dung gặp mặt liền đề cập với hắn cái này.
- Có loại tư tưởng này, ngươi cách cái chết không xa.
Tiêu Dung tiếc nuối lắc đầu, mang theo tộc nhân rời đi, đi chưa được mấy bước bỗng nhiên ngừng lại, quay người nhìn Nhung Quát thật sâu.
- Làm gì??
- Nhìn nhiều thêm lần cuối cùng, nói không chừng chính là vĩnh biệt.
- Ngươi...
Nhung Quát giận dữ.
- Ta kỳ thật rất thưởng thức ngươi, đáng tiếc, kiếp sau gặp lại đi.
Tiêu Dung nhàn nhạt một câu, mang theo tộc nhân rời đi.
- Hỗn đản ghê tởm!
Nhung Quát tức giận, rủa ta chết sao?
Ba vị tộc nhân Kim Lang tộc khuyên can:
- Thiếu chủ, đừng để ý đến hắn! Mỗi ngày ra vẻ cao thâm, đã sớm nhìn hắn không thuận mắt.
…
Nhung Quát nhìn sương đen dần dần lui tán trong cung điện, đợi sau khi một lần nữa khôi phục lại bình tĩnh, lại mang theo ba tộc nhân đi trở về.
- Tản ra!! Tỉ mỉ tìm, một tấc một tấc tra! Ta cũng không tin, nơi này khẳng định có cơ quan ám đạo gì đó.
Nhung Quát nhảy đến trên thềm đá, chuyển vài vòng quanh ghế đá.
Ghế đá đen vuông to hơn ba thước, cao hơn thước, đen kịt âm lãnh, toàn thân đen kịt, trong cung điện trắng như ngọc không hợp nhau, nhìn hồi lâu như là một cỗ quan tài đá.
Nhung Quát nắm chặt hai tay, lực lượng bành trướng sôi trào ở bên trong mỗi cái tế bào toàn thân, cuộn trào mãnh liệt ra như nước lũ, cơ bắp cường tráng cứng cỏi như là sắt thép cứng rắn kéo căng. Một tiếng gầm nhẹ, trọng quyền đánh ra lực trùng kích trăm vạn trọng, như là một ngọn núi đá vọt tới ghế đá vuông đen.
Ông!!
Cả tòa cung điện có chút run run, trầm đục vang vọng thật lâu, cả kinh cac vị tộc nhân khác toàn bộ tinh thần đề phòng, nhưng ghế đá không chút động đậy, ngay cả chút vết nứt đều không tìm được.
Sương đen bình tĩnh, không có chút gợn sóng nào.
- Oa a!
Nhung Quát gầm thét, lực lượng toàn thân sôi trào, vài giây đánh ra ba mươi sáu trọng quyền, mỗi quyền nặng trăm vạn cân, chúng như là mưa to gió lớn đánh lên chiếc ghế đá vuông đen kia, chấn đến cung điện lắc lư không dứt, ầm ầm tiếng vang vang vọng thật lâu trong cung điện trống trải.
- Đã xảy ra chuyện gì?
Đám người trong vài tòa cung điện bên cạnh kinh ngạc nhìn quanh, có ít người đều nhanh bước đến gần nơi này.
Nhung Quát hồng hộc thở hổn hển, hung ác dán mắt vào ghế đá, làm sao lại phá không được, lão tử còn thật không phục.
Nhung Quát bạo rống một tiếng, lực lượng vượt qua trăm vạn cực cảnh, bạo tăng gần hai mươi vạn, quyền cương hoa mắt liên tiếp rậm rạp chằng chịt đánh về phía ghế đá đen.
Thứ này khẳng định có vấn đề!
Chấn vỡ nó, khả năng liền có đường đi!
Ba vị tộc nhân khác đều nghẹn tới cổ, phóng thích tràn đầy toàn lực, phát động cuồng oanh đối với Bạch Ngọc Thạch Trụ.
Kim Lang tộc bọn hắn nhất định phải là người đầu tiên tìm đến bảo tàng!
- Ầm ầm!
Cung điện to lớn đong đưa dữ dội, bị bốn thể võ Kim Lang tộc cuồng oanh loạn tạc trùng kích, mỗi người không phải tám mươi chín mươi vạn sức bật, chính là trên trăm vạn lực trùng kích. Như là bốn đầu cự thú dã man, đấu đá bừa bãi trong cung điện, tình cảnh vô cùng kinh người, tiếng vang dữ dội đưa tới rất nhiều người vây xem.
- Đây là muốn hủy tòa điện này?
Mọi người tụ ở ngoài điện, kinh ngạc nhìn cái tình cảnh đất rung núi chuyển này, không hổ là Kim Lang tộc, làm việc chính là cứng rắn!
Rất nhiều người đợi chờ nhìn xem có thật bị bọn hắn lăn qua lăn lại ra chút đường đi gì hay không?
Nhưng mà...
Bọn người Nhung Quát còn không có lăn qua lăn lại đến một phút đồng hồ, thú văn bên trên Thạch Trụ đột nhiên bộc phát cường quang dữ dội, tiếng thú rống chim hót rít gào khàn khàn không ngừng vang to, càng ngày càng chân thật càng ngày càng điếc tai. Cùng với một hồi bạo hưởng dữ dội, tất cả thú văn bên trên đều tránh thoát khỏi Thạch Trụ, hóa thành cự thú ngọc thạch điên cuồng, nhào tới bọn hắn Nhung Quát.
Có cự mãng cuồng vũ, có ác vượn đấm ngực, có hung cầm rít gào khàn khàn, càng có mãnh hổ chạy như điên.
Hơn mười loại cự thú, toàn bộ là ngọc thạch biến thành, nhìn như anh tuấn duy mỹ, toàn thân ngọc nhuận sáng bóng, nhưng thế công điên cuồng lại để cho lòng người run sợ.
- Sống??
Tất cả mọi người kinh hô chạy thục mạng, trước tiên rút khỏi cung điện.
- Rút lui!!
Nhung Quát lao lên chạy như điên, muốn lao ra, lại bị một đầu đại mãng ngọc thạch cuồng dã ngăn lại, miệng rộng dữ tợn gặm xuống hắn.
- Súc sinh! Cút ngay!!
Nhung Quát không e ngại chém giết mãnh thú, chính hắn chính là đầu mãnh thú hung tàn. Một tiếng gào thét, hắn đạp trời mà lên, toàn thân sôi trào lấy tràn đầy sức bật khủng bố, hắn trừng mắt rực rỡ kim quang quay quay trọng quyền đánh tới răng nanh trên cái miệng rộng dữ tợn của đầu đại mãng kia.
- Bành!
- Răng rắc!
Nhung Quát như là đập vào trên sơn mạch sắt thép vô biên vô hạn, trong chớp mắt, nắm đấm vỡ vụn, huyết nhục bay tứ tung, răng nanh đại mãng không có chịu đến bất luận ngăn cản gì, nứt vỡ cả cánh tay hắn, gặm về phía đầu của hắn.
- A!!
Nhung Quát kêu gào thảm thiết, sức bật trăm vạn cực cảnh vậy mà không có sinh ra hiệu quả gì?
Đám người nhìn thấy bên ngoài càng là hít vào từng ngụm khí lạnh, thể võ Thánh Võ đỉnh phong a, còn là thiếu chủ Kim Lang tộc, vậy mà... Không chịu nổi một kích.