Chương 2649: Hắc Ám áo nghĩa, vô thượng vương tọa (1)
Chương 2649: Hắc Ám áo nghĩa, vô thượng vương tọa (1)
Một lão giả cảnh giới cao thâm, có lấy cảnh giới Thánh Võ bát trọng thiên, mắt nhìn muốn nhào vào cung điện Tần Mệnh, nhưng toàn thân đã bị tối tăm thôn phệ hơn phân nửa, hắn thống khổ kêu thảm thiết, vùng vẫy giãy chết, liều mạng muốn tiến đến phía trước, hành động lại càng ngày càng chậm, tại thời điểm muốn bước vào cung điện, tiếng kêu thảm dần dần suy yếu, con mắt hoàn toàn biến thành tối tăm, trên gương mặt tái nhợt bò đầy hắc ám, trọn vẹn đen xuyên qua trong vài giây đồng hồ ngắn ngủi.
Lão giả có chút há mồm, vô lực trôi giạt, mang theo quán tính nhẹ nhàng mà đụng phải mặt tường cung điện, két tiếng giòn vang, lập tức sụp đổ thành mảnh vỡ, chậm rãi rơi vãi trong bóng đêm.
Một đầu hung thú to lớn, so với cung điện còn muốn to lớn hơn, liều mạng chen chúc đến bên trong, lại bị tối tăm tầng tầng ăn mòn, đầu tiến vào bên trong, thân thể lại trọn vẹn bị xuyên qua, bị người khác một cước đạp ra ngoài, sau đó rất nhanh liền không còn thanh âm, vô lực trôi giạt trong bóng đêm.
Mọi người thấy mà da đầu run lên.
Có người toàn thân bò đầy chấm đen, miễn cưỡng giãy dụa đi vào, hắn điên cuồng phóng thích linh lực, muốn xua đuổi tối tăm, nhưng tối tăm vẫn ở trên người hắn chậm chạp đến vô tình lan tràn ra, từng chút từng chút bò đầy toàn thân, tử vong trong tiếng kêu thảm cùng kêu cứu. Toàn thân trong trong ngoài ngoài đều hắc ám xuyên qua, kể cả linh hồn đều bị tối tăm ăn mòn sạch sẽ.
Mọi người lạnh lẽo, hốt hoảng lui về phía sau, không dám tới gần.
Đám người may mắn còn sống sót đều kinh hồn chưa định, một bên kiểm tra thân thể của mình, một bên sợ hãi nhìn ra bên ngoài, nơi này rốt cuộc là nơi nào?
Sắc mặt Tần Mệnh khó coi, ánh mắt như điện mang lập loè, Nguyệt Tình đâu? Yêu Nhi đâu? Đồng Ngôn đâu!!
Tần Lam đều bị cảnh tượng quỷ dị làm cho sợ tới mức không nhẹ, dùng sức ôm lấy cổ Tần Mệnh, cẩn thận từng li từng tí nhìn hắc ám ngoài điện.
Ngắn ngủi ba năm phút đồng hồ mà thôi, bên ngoài triệt để an tĩnh, không có người xông vào trong điện, toàn bộ như là than đen đốt trọi, hoặc là nguyên vẹn, hoặc là nát bấy, vô thanh vô tức tung bay trong bóng đêm, cảnh tượng khiến người ta sợ hãi.
…
Trong tòa điện tại chỗ Tần Mệnh này tụ tập hơn năm mươi người, thực lực cao thấp không đều, đều khó khăn nuốt nước bọt. Vốn tưởng rằng muốn mở ra bảo tàng, có thể điên cuồng cướp đoạt, ai nghĩ đến lại tiến vào trong vực sâu tối tăm càng kinh khủng hơn. Từ phấn khởi đến tuyệt vọng, từ kinh hỉ đến sợ hãi, tương phản dữ dội để cho rất nhiều người khó có thể chấp nhận, ngay cả rất nhiều tán tu tự xưng là gan lớn đều ngăn không được run rẩy trong lòng.
Nhìn cung điện màu ngọc trắng, lại nhìn tối tăm khôn cùng bên ngoài, rốt cuộc là may mắn sống sót, hay là bị vây chết ở chỗ này?
Đây là nơi nào? Chúng ta lại làm sao đi ra ngoài được?
Chúng ta rốt cuộc là phá vỡ được trận pháp? Hay là được mai táng!
Tần Mệnh nhìn tối tăm vô tận, bỗng nhiên có một loại cảm giác rất kì quái, giống như có cái gì đó sâu trong tối tăm gọi hắn về. Ngay tại thời điểm hắn ngưng thần muốn cảm thụ, sâu trong tối tăm vô tận, có một thân ảnh to lớn không gì sánh được chậm chạp hiện ra, lập tức hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Đó là một nam tử to lớn uy nghiêm, như là một tôn cự thần cổ xưa thức tỉnh, khí tức khủng bố mênh mông cuồn cuộn, khuếch tán trong bóng tối khôn cùng, toàn thân lóe ra mê quang kỳ dị, lại không ngừng liên tục phóng thích ra tối tăm, cái loại cảm giác này huyền diệu khó lường. Hắn ngồi ngay ngắn trên ghế đá khổng lồ, hai mắt như là hai mảnh lỗ đen, bễ nghễ muôn dân trăm họ, nhìn xuống muôn vật.
- Đó là... chủ nhân mộ khu này sao?
- Đó là vô thượng Chí Tôn sao?
Mọi người kính sợ lại run rẩy nhìn về nhân ảnh thần bí ngồi ngay ngắn sâu trong hắc ám nơi xa kia, mai táng vạn năm vẫn còn có lấy uy năng khủng bố, khi còn sống hắn cần phải đáng sợ như thế nào.
Nam tử như là thần linh, nhìn xuống cung điện nổi lơ lửng các nơi, trong ánh mắt như lỗ đen không có bất kỳ tình cảm, mê ảnh toàn thân hắn càng ngày càng mãnh liệt, tách ra tối tăm càng ngày càng khủng bố, cường quang cùng tối tăm đan vào nhau, xây dựng ra một mảnh tràng cảnh quái dị không gì sánh được.
Ở phía dưới cái ghế đá to lớn đằng kia, lại là một ngọn núi nguy nga, nói không nên lời to lớn đến cỡ nào, nửa đậy sâu trong tối tăm cùng quang ảnh. Nhưng mà, khi mọi người tỉ mỉ ngưng mắt nhìn lại, bất ngờ phát hiện trên núi treo đầy đủ loại bảo tàng.
Có Thiết Thụ dữ tợn tráng kiện, bên trên treo hai cái bảo luân màu vàng, cổ xưa đến thần bí, thoạt nhìn nặng nề dị thường. Bảo luân khi thì tách ra kim quang, rực rỡ như mặt trời, khi thì là chấn lên trùng trùng điệp điệp thanh âm, như hoàng chung đại lữ, rung chấn thần hồn.
Có một cây đàn cổ hoa lệ, nửa đậy trong đá vụn, mê quang trùng trùng điệp điệp, bóng phượng trôi giạt, nhìn hồi lâu, cảm giác hình như là có một vị thiên nữ tuyệt lệ đang nhẹ nhàng ôm ấp lấy nó. Một loại khí tức đau thương, tràn ngập trong bóng đêm.
Có một cái bảo tháp xiêu vẹo uốn éo, không ngừng mà bành trướng lại co lại, hào quang khi thì tăng vọt, khi thì thu liễm, như là có cự thú gì bị phong ấn muốn từ bên trong giãy dụa đi ra, khí tức chấn động đem đá vụn xung quanh đều dọn dẹp không còn. Trong một mảnh phạm vi rất lớn, chỉ có một bảo vật là nó tồn tại.
Có ngọc châu tinh xảo, trôi giạt ở giữa không trung, xuyên thẳng qua trong bóng đêm, lưu lại trùng trùng điệp điệp ánh lửa, kéo dài không tiêu tan.
Càng có một cái đầu sọ ác ma, vùi lấp trong đống đá vụn, không ngừng sôi trào lấy ma uy khủng bố, bộc phát lấy tiếng gầm gừ khủng bố, dường như đang gọi về cơ thể đã mất đi của nó.