Chương 2654: Sinh tử nghĩ cách cứu viện (4)
Chương 2654: Sinh tử nghĩ cách cứu viện (4)
Đầu quạ đen tà ác kia chính là chống đỡ thế công, sau khi rơi xuống đất lại đột nhiên bạo lên, trước mặt giết đến gần Yêu Nhi, xoáy lên khí tức oán rủa trong một cái chớp mắt đen kịt bậc thang, mênh mông một mảnh, đáy mắt nó tạo nên tà quang yêu dị, muốn khống chế thần hồn Yêu Nhi.
Nhưng mà...
Yêu Nhi cuốn lấy đầu lưỡi, quang mang bùng lên, Định Hồn Châm bắn ra nhanh như chớp, trước mặt đánh vào đầu quạ đen, trong nháy mắt nát bấy linh hồn. Yêu Nhi giơ ngang tay ngọc, cưỡng ép ngưng tụ thành một thanh chiến mâu, chỉ lên trời oanh kích, làm vỡ nát cơ thể rách nát của quạ đen.
Cùng lúc đó, Yêu Nhi đã khống chế lấy ghế đen vọt tới biên giới cung điện.
Cung điện xao động thoáng yên tĩnh, đều bị Yêu Nhi phất tay đánh ra tà thuật giết người khủng bố trấn trụ. Nhưng ngay tại thời điểm Yêu Nhi muốn lao ra, biên giới cung điện trôi giạt vài sợi lông vũ không bắt mắt đột nhiên bạo lên, tách ra áng sáng chói lóa không gì sánh được, trong nháy mắt chiếu sáng cả tòa cung điện, tất cả những người vừa mới bị trấn trụ vô ý thức quay đầu, mấy kẻ thực lực hơi yếu lập tức bị chọc mù hai mắt, máu tươi giàn giụa, ôm lấy tròng mắt kêu gào thảm thiết.
Lông vũ bùng lên cường quang, hóa thành ba cái bóng phượng, trước mặt vọt tới Yêu Nhi. Khoảng cách quá gần, kịch biến quá đột ngột, Yêu Nhi dù động đến không loạn, cực lực né tránh, nhưng vẫn là bị lông vũ đánh xuyên qua người, trước ngực phá lên ba mảnh mưa máu. Tuy nhiên, lông vũ không có đánh mặc nàng, mà là lưu trong thân thể, dữ dội cắn nuốt máu tươi.
- A!
Yêu Nhi kêu thảm ngã xuống, toàn thân huyết khí biến mất hơn phân nửa, toàn bộ bị ba sợi lông vũ thôn nạp, lông vũ trắng noãn cũng trong cơ thể nàng biến thành màu đỏ như máu diễm lệ.
- Ha ha, Thánh Võ thất trọng thiên có thể thực hiện hung ác? Nơi này cũng không phải là Bàn Long Sơn!
Một vị cường giả Hoàn Lang Thiên rơi xuống ghế đá đen, khí tức Thánh Võ cửu trọng thiên mênh mông cuồn cuộn toàn trường, cường thế xua tán đi tất cả mọi người. Hắn khi trước không có tùy tiện vọt mạnh cứng đoạt, mà là thừa dịp loạn ẩn núp đến biên giới cung điện, bất kể là ai lấy được ghế đen, đều cần đi qua nơi này. Dùng cảnh giới Thánh Võ cửu trọng thiên của hắn, đủ để khống chế toàn trường.
Yêu Nhi nằm sấp trên mặt đất, máu tươi dữ dội mất đi để cho ý thức nàng một hồi suy yếu, từ trong tới ngoài thống khổ khó chịu.
- Không có Tần Mệnh trông coi ngươi, nhìn ngươi còn hung hăng càn quấy thế nào!
Nam tử Hoàn Lang Thiên kia nhe răng cười giật giật ngón tay, lông vũ màu máu lưu lại trong cơ thể Yêu Nhi lập tức ‘Quay cuồng’, như là lưỡi dao sắc bén điên cuồng loạn quấy trong lục phủ ngũ tạng.
Yêu Nhi thống khổ than nhẹ, sắc mặt trắng bệch, thân thể mềm mại từng đợt run rẩy, nội tạng hoàn toàn bị lông vũ màu máu đánh xuyên qua, huyết dịch gần như không khống chế được mà tán loạn.
- Cảm giác không dễ chịu đi!
Nam tử Hoàn Lang Thiên rất muốn tra tấn giày vò Yêu Nhi, đây chính là nữ tử của Tần Mệnh a, còn là yêu nữ đại phóng dị sắc trên Bàn Long Sơn, dằn vặt quá có cảm giác. Nhưng trong lòng nghĩ đến bảo tàng, càng không nguyện ý ở chỗ này ngu ngốc lãng phí thời gian, hắn bỗng nhiên hô to:
- Đến! Cởi bỏ y phục của ngươi, để cho đại gia hỏa thưởng thức thân thể nữ tử của Tần Mệnh, ta có thể cân nhắc tha cho ngươi khỏi chết! Nếu không, ba sợi bảo vũ sẽ sống hút khô huyết dịch toàn thân ngươi, lại để cho ngươi biến thành một bộ thây khô!
- Hí!
Đám người kinh hồn chưa định âm thầm hít thở, cởi y phục? Thiệt thòi cái tên này có thể nghĩ ra, không sợ Tần Mệnh đập chết ngươi?
Yêu Nhi suy yếu thở gấp, ý thức mê man, nàng chậm chạp vùng vẫy vài cái, lại không có lực nằm rạp trên mặt đất.
- Nhanh chút! Lão tử không có tinh lực cùng ngươi lề mề! Muốn chết, hay là muốn sống?
Nam tử Hoàn Lang Thiên khống chế lấy ghế đá đen rút khỏi cung điện, không thể chờ đợi được muốn rời khỏi, nhưng trước khi đi lại thưởng thức bộ dạng nữ tử Tần Mệnh giãy dụa khuất nhục, nhằm báo thù oán hận Tần Mệnh tàn sát giết tộc nhân bọn hắn.
Yêu Nhi không có có phản ứng gì, xem ra hình như là không được. Nhưng, ý thức nàng đã tỉnh táo, khí tức sinh mệnh cùng khí hải dâng lên trùng trùng điệp điệp sóng khí, dũng mãnh tràn vào mạch máu cùng kinh mạch toàn thân, cưỡng ép vững chắc thương thế, khống chế huyết dịch không khống chế được, đầu lâu huyết ngọc lặng ngắt như tờ ầm ầm chuyển động, chấn động lấy Huyết Hải trong nàng, tạo nên trùng trùng điệp điệp gợn sóng. Khi ý thức Yêu Nhi cùng huyết ngọc đầu lâu dung hợp, một cỗ lực lượng tà ác gần như khủng bố sống lại tại bên trong nó, trong hốc mắt khô lâu mở ra hai luồng lãnh mang màu xanh.
- Ta đang nói chuyện cùng ngươi! Giả vờ chết cái gì!
Nam tử Hoàn Lang Thiên quát chói tai, ánh mắt hung ác, không cùng nàng lề mề, tranh thủ thời gian giết. Hắn giơ ngang tay phải đột nhiên nắm chặt, muốn khống chế bảo vũ nuốt máu Yêu Nhi, chấn vỡ nội tạng cùng hài cốt nàng. Nhưng đột nhiên, hắn phát hiện liên hệ giữa bảo vũ cùng ý thức hắn đang yếu bớt, cứ như vậy, trọn vẹn không thể khống chế được nữa.
Trong cơ thể Yêu Nhi, huyết ngọc đầu lâu phát ra năng lượng tà ác, tràn ngập khí hải, càng dũng mãnh tràn vào kinh mạch, hóa thành sợi tơ màu máu, quấn chặt lấy bảo vũ, từ trong ra ngoài nhanh chóng ăn mòn.
Hồn niệm bên trong bảo vũ mãnh liệt giãy dụa, liều chết kháng cự, lại bị lực lượng tà ác quấn quanh.
- Ngươi làm cái gì?
Nam tử Hoàn Lang Thiên khẽ biến sắc, lập tức muốn đi vào dò xét đến cùng, nhưng nghĩ lại, thôi, không có thời gian lãng phí cùng tiện nhân kia, hắn phất tay vung ra ba thanh bảo cốt, oanh tới Yêu Nhi, một đòn giải quyết, bỏ bớt phiền toái.