Chương 2657: Rung động! Rồng quấn hồn (1)
Chương 2657: Rung động! Rồng quấn hồn (1)
Đồng Ngôn kinh ngạc lại sợ hãi, chẳng lẽ nhiều loại áo nghĩa dung hợp? Hắc Ám áo nghĩa đã đầy đủ khủng bố, còn có thể dung hợp cái khác? Không hổ là đã từng là nhân vật đỉnh phong, trách không được có thể sáng tạo Thiên Đình đại lục.
- Ta cảm nhận được hai loại áo nghĩa xác định rõ chấn động, giống như... Còn có một loại khác...
Nguyệt Tình có thể xác định hai loại, nhưng loáng thoáng còn có một loại cảm giác kỳ diệu, lập loè, thần bí khó lường.
Đông Hoàng Minh Nguyệt khống chế lấy ghế đá đen nương tựa gần chỗ bọn hắn, dựa vào là rất gần mới có thể nghe được thanh âm:
- Các ngươi đang thương lượng cái gì?
- Thương lượng làm sao cướp đoạt bảo bối.
- Làm sao đoạt? Cưỡng đoạt! Nhưng chỉ sợ chỗ đó cất dấu nguy hiểm gì.
Đông Hoàng Minh Nguyệt chống cự lại uy năng vô thượng Chí Tôn, cái loại cảm giác này như là bị vực sâu vô tận cắn nuốt, hơi không cẩn thận liền có thể bị đè đến chỗ sâu nhất, vĩnh viễn không cách nào xoay người. Nếu hồn niệm vô thượng Chí Tôn đã còn sống, chắc chắn sẽ không đơn giản cho phép người khác lấy đi bảo bối chôn cùng hắn.
Cường giả khắp nơi lục tục ngo ngoe tới cùng một chỗ, thương lượng phương pháp đoạt bảo. Bọn hắn không xác định rốt cuộc là vô thượng Chí Tôn đang quan sát đến bọn hắn, hay là ngầm thừa nhận bọn hắn xuất hiện, nhưng ai cũng không dám đơn giản nếm thử. Dù sao ở trước mặt vô thượng Chí Tôn gần như thần linh kia, bọn hắn quá yếu ớt, trước là pho tượng cùng sương đen trong cung điện, sau lại là tối tăm khôn cùng, mặc kệ cảnh giới cao thấp, phất tay lại để cho ngươi thần hồn câu diệt!
- Không phải ngươi rất có tinh thần mạo hiểm sao? Thử xem a!!
Đông Hoàng Minh Nguyệt thúc giục Tần Mệnh.
- Nếu không ta thật thử a?
- Còn cò kè mặc cả?
- Nếu như ta thử, bảo vệ ta rời khỏi!
- Không phải đã nói xong sao? Ta nói lời giữ lời!
- Ở bên ngoài các ngươi cũng không phải là làm như vậy, đều đánh nhau, cũng không thấy ngài lão nhân gia trừng cái mắt nói một tiếng.
- Đó là ngươi đang gây chuyện!!
- Ánh mắt ngươi không dùng được? Là bọn hắn giết qua ta, ta không phản kháng chẳng lẽ còn đến cười theo đưa trở về?
- Ta không dây dưa những thứ này cùng ngươi. Giúp ta lấy được Linh Bảo, càng nhiều càng tốt, chỉ cần ta hài lòng, chúng ta liền là bằng hữu. Nếu như không làm được bằng hữu, vậy thì làm kẻ địch cũng tốt!
Bốn người Tần Mệnh đều liếc mắt nhìn Đông Hoàng Minh Nguyệt, trăm miệng một lời:
- Làm kẻ địch đi.
- Các ngươi...
- Chúng ta không nhận bố thí.
Đông Hoàng Minh Nguyệt vừa muốn kéo lại hai câu, bỗng nhiên nhìn Nguyệt Tình, lại nhìn Tần Lam tinh quái trên vai Tần Mệnh:
- Các nàng đến đây lúc nào?
- Chúng ta là kẻ địch! Không muốn thân cận!
- ...
Tần Mệnh nhìn núi bảo hào quang sáng chói phía xa, linh lực dần dần tụ tập đến đôi má, câu thông mặt nạ hoàng kim. Kim quang nhàn nhạt từ gương mặt của hắn lưu chuyển, như là sương mù, lại như thủy kim, lượn lờ chiếm giữ, hình dạng của hắn dần dần trở nên mông lung mơ hồ, tóc dài đều không gió tự lên, chậm rãi phất phới.
Đông Hoàng Minh Nguyệt kinh dị nhìn Tần Mệnh:
- Ngươi muốn làm gì?
Hai mắt Tần Mệnh đỏ như máu, gương mặt lại lượn lờ kim quang, khí chất đều trở nên tà ý, hắn ngưng mắt nhìn về phương xa, ngưng thần đáp lại lấy tòa quan tài bằng gỗ kia triệu hoán.
Đang lúc những người khác vẫn còn nghị luận làm sao tới gần núi bảo, cái quan tài bằng gỗ thoạt nhìn không chút thu hút nào kia lại chợt tỏa hào quang vạn trượng, mãnh liệt kim quang sáng chói như sông lớn phẫn nộ dâng lên nước lũ mênh mông cuồn cuộn, chấn động lấy cả ngọn núi bảo đều đong đưa, kim quang như mặt trời, vậy mà trong bóng đêm chiếu sáng ra gần nghìn trượng.
Tất cả mọi người hít vào từng ngụm khí lạnh, rung động nhìn cái mảnh kim quang chói mắt kia, vậy mà có thể ở bên trong Hắc Ám áo nghĩa xua tán tối tăm? Còn là tại phía dưới vô thượng Chí Tôn! Đó là bảo bối gì?
Trong ánh mắt khiếp sợ của mọi người nhanh chóng tụ đầy tham lam, tinh mang sáng quắc dán mắt vào cái quan tài kia.
- Răng rắc!
Nắp quan tài đột nhiên xốc lên, hừng hực kim quang ngút trời bạo lên, xuyên thủng tối tăm, lao nhanh về phía Tần Mệnh nơi này.
…
- Ha ha, xông đến ta! Trời xanh chiếu cố a! Đa tạ ngươi, lão thiên gia a!
Một cường giả đại hỉ, cái mảnh cường quang kia vậy mà lại đến về phía hắn? Hạnh phúc quả thực đến quá đột nhiên! Nhìn đến đứng tại phía trước nhất vẫn là có chỗ tốt! Hắn cười ha hả hai tiếng, khống chế lấy ghế đá đen nghênh đón.
Hơn mười người xung quanh mắt lộ ra tinh mang, dứt khoát đón lấy cái mảnh kim quang kia bổ nhào qua, trọng bảo như thế, phải đến tay!
- Ầm ầm!
Cường quang màu vàng giống như là lôi triều xuyên thủng tối tăm, như là sao chổi màu vàng xẹt qua vòm trời, hấp dẫn lấy ánh mắt mọi người.
- Bảo bối, đến đi...
Cường giả kia cười ha hả mở ra hai tay, dâng lên trùng trùng điệp điệp năng lượng, muốn khống chế cái mảnh kim quang kia.
Kết quả...
Trong chốc lát kim quang nứt vỡ hắn, xuyên thủng đi qua. Người nọ đang cười ha hả im bặt mà dừng, cở thể trong nháy mắt bị chôn vùi, ngay cả ghế đá đen đều trong va chạm kịch liệt gào thét bay đi, bay về sâu trong tối tăm, hơn mười người đang muốn nhào đầu về phía trước da đầu tê rần, cứng rắn ngừng lại. Gần như cùng một thời gian, kim quang từ trước mặt bọn họ nổ bắn ra đi qua, đánh vào trên người Tần Mệnh.
Tần Mệnh toàn thân loạn chiến, lảo đảo lui về phía sau hai bước, suýt chút nữa từ trên ghế đá đen nhảy ra ngoài.
- Chết?
Rất nhiều người trong đầu không hẹn mà cùng hiện ra cái suy nghĩ như vậy, cái tên điên chiến tranh kia đã chết sao? Hỗn đản tất có trời thu a!