Chương 2661: Người thừa kế (1)
Chương 2661: Người thừa kế (1)
- Hỗn Độn Thiên Lôi! Ta là tình thế bắt buộc!
Ánh mắt Lữ Hoành Qua phát đỏ, khống chế lấy ghế đá đen chậm chạp tới gần phía trước. Huyết mạch Hoang Lôi toàn diện kích hoạt, ý đồ để cho Hỗn Độn Thiên Lôi chú ý, trong mọi người ở đó, huyết mạch của hắn không thể nghi ngờ là thích hợp lĩnh ngộ Hỗn Độn Thiên Lôi nhất, là mảnh đất tốt nhất màu mỡ nhất! Nếu như vô thượng Chí Tôn thật muốn tìm kiếm người thừa kế, hắn tự tin sẽ là chọn lựa hàng đầu!
Trời ạ, Đại Hỗn Độn Thiên Lôi a!
Lữ Hoành Qua kích động mà không cách nào đè xuống, dường như ngay cả chiến trường tai nạn xa xa đều không có đáng sợ như vậy.
- Tỷ phu! Lữ Hoành Qua muốn hành động!
Đồng Ngôn nhắc nhở Tần Mệnh.
Ánh mắt Tần Mệnh lập loè, từ trong phấn chấn tỉnh táo lại.
Lữ Hoành Qua muốn cướp Đại Hỗn Độn Thiên Lôi? Dùng huyết mạch Hoang Lôi của hắn còn thật có khả năng thành công! Mà bản thân, mặc dù Thượng Cổ Thôn Lôi Thuật rất mạnh, nhưng đó là võ pháp, không quan hệ cùng huyết mạch. Nếu quả thật muốn đem hai người bày ở trước mặt Hỗn Độn Thiên Lôi, vô thượng Chí Tôn lại muốn vội vàng lựa chọn, thắng lợi không thể nghi ngờ sẽ là Lữ Hoành Qua! Hơn nữa, hắn có chúng vương truyền thừa, không cách nào lĩnh ngộ Thiên Đạo, càng không khả năng tìm hiểu Thiên Đạo!
- Tỷ phu! Muốn ngăn hắn lại hay không? Nếu để cho cái tên cháu trai kia được chỗ tốt, chúng ta có thể sẽ bị động.
- Không cần! Để cho hắn lên! Hỗn Độn Thiên Lôi... thuộc về hắn...
Trong đầu Tần Mệnh bỗng nhiên khẽ động, sinh ra cái suy nghĩ điên cuồng.
Vô thượng Chí Tôn cùng Hắc Long ác chiến nổ tung tóe núi lớn, ngắn ngủn hơn mười hiệp, Hắc Long cuồng liệt chấn vỡ hồn niệm vô thượng Chí Tôn, sát uy rung trời, hung hãn vô cùng:
- Lão gia hỏa, thời đại ngươi tạo ra đã trôi qua, ngoan ngoãn ngủ say trong lòng đất đi!
- Oa a...
Hồn niệm vô thượng Chí Tôn vỡ vụn buồn giận rít gào khàn khàn, dường như nghìn vạn tàn hồn đang rít gào, vô tận thú triều đang gào thét, làm cho người ta rung động đến sợ hãi. Nhưng, đối mặt với Hắc Long áp chế, vô thượng Chí Tôn trọn vẹn không cam lòng mà hủy diệt.
- Hắc Ám! Thôn Phệ! Hỗn Độn Thiên Lôi! Tam trọng áo nghĩa chết cũng sẽ không cho ngươi!
Mọi người bên ngoài đã nôn nóng, khi nghe nói như thế, toàn bộ liền phấn chấn kích động, cắn răng xông ra tối tăm, tiến đụng vào chiến trường hỗn loạn.
- Vô thượng Chí Tôn! Ta là người thừa kế Hoang Lôi, nguyện thế chỗ Hỗn Độn Thiên Lôi, trọng chấn uy lực hỗn độn.
Lữ Hoành Qua kẻ đầu tiên xông vào, lên tiếng hô lớn, cuồng nhiệt đến run rẩy.
- Vô thượng Chí Tôn, ta tu luyện lôi đạo, thiên phú tuyệt luân, là thiên kiêu Nhân tộc, mời đem ngài truyền thừa uỷ nhiệm cho ta, ta tuyệt đối không cô phụ kỳ vọng của ngài.
- Vô thượng Chí Tôn a, ta sẽ tuân theo ngài chỉ dẫn, lại đi con đường ngài trải qua, hoàn thành tất cả nguyện vọng của ngài, đem áo nghĩa truyền thừa cho ta đi.
- Ta, nguyện ý tế hiến thân thể cho ngài, mang theo hồn niệm của ngài, cho ngài cơ hội trùng sinh.
- Vô thượng Chí Tôn a, mời kiểm tra thiên phú huyết mạch của ta, ta có tư cách chấp nhận truyền thừa, tìm hiểu áo nghĩa, tái hiện uy lực của ngài năm đó!
Tất cả mọi người phía sau tiếp trước xâm nhập chiến trường, trọn vẹn không để ý lực lượng hủy diệt cuồn cuộn chỗ đó, nôn nóng hướng về không trung hò hét, trọn vẹn không để ý cái gọi là hình tượng, những tiếng la hét dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào muốn khiến cho vô thượng Chí Tôn chú ý, muốn chấp nhận tam trọng áo nghĩa truyền thừa của hắn.
- Nghiệt súc, hủy diệt đi!
Hồn niệm vỡ vụn của vô thượng Chí Tôn một lần nữa ngưng tụ, bạo lên năng lượng khủng bố không gì sánh được, tất cả hồn uy tại lúc này phóng thích, không chỗ nào giữ lại:
- Ngươi cũng chỉ là một luồng Tàn Hồn, hung hăng càn quấy được bao lâu!!
Ầm ầm!
Trong tất cả cung điện xa xa, toàn bộ thú hồn phong ấn ở bên trong Thạch Trụ thức tỉnh, hóa thành cự thú ngọc thạch đánh rách tả tơi cung điện, vọt vào tối tăm. Có ác vượn, có linh hạc, có mãnh hổ nguy hiểm, có Thiên Hồ, vân vân... Mười lăm loại dị thú khác nhau, hoành hành lao vùn vụt trong bóng đêm, dị thú giống nhau không ngừng va chạm không ngừng dung hợp.
Hơn một nghìn cung điện tập thể phóng thích, một vạn năm ngàn đầu mãnh thú bạo tẩu. Mặc dù là trong bóng đêm, nhưng vẫn có thể cảm nhận được hung uy cường hãn của chúng, dường như toàn bộ là ác thú chân thật.
Cung điện bò đầy vết nứt, cả kinh tất cả mọi người bên trong đều muốn bay cả vong hồn, bọn hắn không rõ ràng lắm tình huống xa xa, chỉ cho là muốn bị hủy diệt.
Một vạn năm ngàn đầu mãnh thú ngọc thạch không ngừng giao hòa trong va chạm, cuối cùng hóa thành mười lăm đầu cự thú to lớn không gì sánh được, bắt đầu khởi động lấy ngọc quang cường thịnh, bộc phát ra năng lượng tựa như hủy diệt, đánh rách tả tơi không gian, nghiền nát tối tăm, mang theo uy năng rung động lòng người, bốn phương tám hướng đánh về phía Hắc Long.
- Lão già kia, còn thật ẩn dấu một tay.
Đôi mắt Hắc Long đung đưa hung quang, nếu như là chân thân ở đó, trọn vẹn sẽ không để ý, một đám cự thú phong tồn trên vạn năm mà thôi, còn có thể có bao nhiêu uy năng, nhưng là vì để đi vào, nó chỉ có thể ngưng tụ hồn niệm, cho nên... Còn thật có chút uy hiếp.
- Nghiệt súc! Chôn cùng đi!
Vô thượng Chí Tôn quát chói tai, cơ thể năng lượng cực lớn nháy mắt băng diệt, hóa thành mưa ánh sáng rơi vãi đầy trời, bao phủ tất cả mọi người, mưa ánh sáng điểm điểm, ẩn chứa năng lượng kỳ diệu, thấm vào thần hồn mỗi người.