Chương 2663: Người thừa kế (3)
Chương 2663: Người thừa kế (3)
Hồn niệm vô thượng Chí Tôn dần dần ảm đạm, một khắc cuối cùng, hắn triệt để vứt bỏ khống chế đối với Hắc Ám áo nghĩa. Vô biên vô hạn tối tăm lập tức như là nước lũ như sút giảm, không ngừng liên tục trào lên đi qua Long Hồn Hắc Long.
Long Hồn thôn hấp lấy lực lượng tối tăm vô tận, thực lực bành trướng mãnh liệt, một đòn đánh nát mười lăm đầu cự thú, nhưng năng lượng Hắc Ám quá cường đại, một luồng Long Hồn như nó tiếp nhận vô cùng khó khăn, không thể không ngừng tại nguyên chỗ, ngưng thần chấp nhận.
Đông Hoàng Minh Nguyệt cùng Lữ Hoành Qua thoáng nhìn Hắc Long an tĩnh, trong lòng thoáng nhẹ nhàng thở ra.
Mà khi Hắc Ám sút giảm, ánh sáng dần dần trở về, thần thức cùng ánh mắt tất cả mọi người vân vân... Cũng bắt đầu mở rộng. Tầng đất cứng cỏi phía trên đều tại lúc này bò đầy vết nứt, rậm rạp chằng chịt đá vụn rơi vãi như mưa.
- Ai đã nhận được Thôn Phệ áo nghĩa? Ai nhận được Hỗn Độn Thiên Lôi!
Ngu Thế Hùng giận dữ quát tháo, vì cái gì?! Hắn đường đường là huyết mạch Võ Hồn, thiên phú có thể nói đứng đầu đương đại, vì cái gì không thể lọt được mắt xanh vô thượng Chí Tôn? Hắn thật muốn nhìn một chút đến cùng là lựa chọn ai!
- Là ai đạt được áo nghĩa truyền thừa, đứng ra, để cho chúng ta chiêm ngưỡng phong thái Chí Tôn trước một cái a.
Một cường giả Bất Hủ Thiên Cung cắn răng nói, trong ánh mắt lóe ra lạnh giá.
- Đã đạt được áo nghĩa, liền bày ra đi, đừng che giấu, lập tức muốn trở thành Chí Tôn, ngay cả chút quyết đoán ấy đều không có?
- Là ai! Rốt cuộc là ai! Để cho ta tâm phục khẩu phục!
Đám người như thủy triều xao động không thôi, từ cuồng nhiệt đợi chờ, đến ảm đạm chấm dứt, rất nhiều người đều còn chưa hiểu xảy ra chuyện gì, đã liền kết thúc, chênh lệch cùng thất vọng to lớn thúc đẩy nổi giận mãnh liệt, bọn hắn rất khó chấp nhận hiện thực. Đây cũng không phải là bảo bối bình thường, mà là Thiên Đạo áo nghĩa, là năng lượng muốn dẫn dắt bọn hắn đi đến đỉnh thế giới! Cứ như vậy gặp thoáng qua? Vì cái gì!!
- Có phải Hỗn Độn Thiên Lôi cho ngươi hay không?
Con mắt Ngu Thế Hùng hiện hồng tập trung Lữ Hoành Qua.
Ánh mắt của những người khác đồng loạt nhìn về phía Lữ Hoành Qua, đã có Hoang Lôi, như vậy rất có thể áo nghĩa truyền thừa sẽ chọn định Lữ Hoành Qua.
Lữ Hoành Qua hồng hộc thở hổn hển, ác tiếng ác mà nói:
- Ngươi từ trên người của ta cảm nhận được khí tức áo nghĩa? Ngươi nhìn thấy ta có nửa điểm biến hóa?
Ngu Thế Hùng khí tức trì trệ, đúng vậy a, còn thật không có biến hóa gì đặc biệt, cũng không phải là Lữ Hoành Qua, còn có thể là ai?
- Lôi Đình Chiến Tôn! Vĩnh Hằng Chí Tôn! Nói hai câu a!
Lữ Hoành Qua cố ý đem đầu mâu nhắm ngay Tần Mệnh.
Lôi Đình Chiến Tôn?
Ánh mắt mọi người lại không ngoài dự tính chuyển về phía Tần Mệnh. Huyết Lôi của Tần Mệnh có thể săn bắn Hoang Lôi, phong hào Lôi Đình Chiến Tôn so với Kinh Lôi Chiến Tôn của Lữ Hoành Qua càng có uy thế, trên huyết mạch lại được phong làm Vĩnh Hằng Chí Tôn, giống như càng có cơ hội lấy được tán thành.
Nhưng, nếu như Tần Mệnh đạt được Hỗn Độn Thiên Lôi, cái kia còn chịu nổi sao? Cái tên điên này đã đủ đáng sợ, lại đạt được áo nghĩa, thế hệ tân sinh Đông Hoàng ai còn có thể ngăn chặn hắn!
Ngu Thế Hùng căng thẳng trong lòng, dán mắt vào Tần Mệnh muốn nhìn rõ ràng, nếu như Tần Mệnh thật sự đạt được áo nghĩa truyền thừa, tương đương đã có tư cách tuyệt đối chống lại Lãnh Thiên Nguyệt, cũng sẽ vung hắn đến đằng sau trọn vẹn một cái cấp độ.
Mọi người quay mắt về phía hắn mang theo lửa nóng lại đầy địch ý, Tần Mệnh không hề để ý, ngược lại nhìn Lữ Hoành Qua... Nở nụ cười...
Lữ Hoành Qua bị ánh mắt quái dị của Tần Mệnh nhìn chằm chằm đến trong lòng sợ hãi, nhưng giờ này khắc này đã trọn vẹn không sợ Tần Mệnh, chờ hắn dung hợp Hỗn Độn Thiên Lôi, liền có thể săn giết Tần Mệnh.
Khóe miệng Tần Mệnh ôm lấy đường cong, nụ cười tươi lại lộ ra quỷ dị.
Biến hóa vi diệu của Lữ Hoành Qua trốn không thoát ánh mắt xảo trá của hắn, không có gì bất ngờ xảy ra, Lữ Hoành Qua đã đạt được hỗn độn thiên lôi. Nhìn đến Thiên Đạo sát tràng tại Vương Quốc Vĩnh Hằng có thể thử mở ra. Có thể tiến vào Thiên Võ, hay không liền nhìn Lữ Hoành Qua!
- Hỏi ngươi đây này!
Ngu Thế Hùng đột nhiên quát chói tai, vội vàng muốn biết.
Tần Mệnh liếc mắt nhìn hắn:
- Trong nội tâm của ta rất muốn nói một câu, ngươi tính là cái gì, đến phiên ngươi tới chất vấn ta? Tuy nhiên nhìn tại trên mặt lão gia tử, những lời này không nói trước, giữ cho ngươi chút mặt mũi.
- Ngươi...
Sắc mặt Ngu Thế Hùng tái nhợt.
Biểu lộ của mọi người tức thì trở nên quái dị, mắng chửi người còn có thể mắng như vậy??
Tần Mệnh quét ánh mắt sáng ngời nhìn tất cả mọi người, Hỗn Độn Thiên Lôi tại trên người Lữ Hoành Qua, ai đã nhận được Thôn Phệ áo nghĩa đây? Thôn Phệ a, ngẫm lại có thể cảm nhận được cái cỗ uy năng khủng bố kia.
Trong lòng mọi người không hiểu hoảng hốt, cái tên điên này muốn làm gì? Dán mắt vào nhìn ai đây! Nếu thật là bị hắn nhận được Hỗn Độn Thiên Lôi, cấp bậc nguy hiểm trọn vẹn lại muốn đổ gấp đôi.
- Tránh ra!!
Tần Mệnh đột nhiên đi lên phía trước một bước.
- Ngươi muốn làm gì?
Ngu Thế Hùng âm trầm mặt, chậm rãi nắm chặt hai đấm.
Tần Mệnh đi thẳng qua phía hắn, thoáng qua, lại đến phía trước.
Tất cả mọi người quái dị nhìn Tần Mệnh, cái tên điên này muốn làm gì, lại muốn giết người?
Tần Mệnh đi thẳng về phía trước, đám người lục tục ngo ngoe tránh ra, vẫn luôn đưa mắt nhìn hắn đi tới.