Diệp Tiêu Tiêu và Khương Bân trong lòng rất không thoải mái, hiện tại tính ra hẳn là chín năm trước, khi đó Tần Mệnh chỉ mới bảy tuổi, là thiếu gia Vương phủ kiều quý, cuộc sống sung túc, hạnh phúc lại vui vẻ, lại trong một đêm từ cẩm y ngọc thực biến thành thức ăn thô dại, từ Vương phủ xa hoa ném đến nhà kho đơn sơ rách nát. Bọn họ rất khó tưởng tượng tâm tình thiếu gia lúc ấy như thế nào, lại kiên trì như thế nào. Đổi lại là những người khác, có lẽ đã sớm sụp đổ, hoặc là trở nên nhu nhược, trở nên âm u, nhưng rất may mắn, thiếu gia không có!
- Khổ mệt không tính là cái gì, kiên trì xuống, nó là tài phú, kiên trì không được, nó chính là ác mộng.
Tần Mệnh đi tới trước ngôi mộ cô đơn, cúi chào sâu trước tấm bia vô danh, xắn tay áo lên dọn dẹp ngọc lan bên cạnh mộ.
- Chỗ này chôn cất ai?
Yêu Nhi vừa vặn từ trong nhà kho đi ra.
Thải Y nói:
- Có bia vô danh, không ai biết chôn cất bên trong. Lão gia tử ở cùng nó rất nhiều năm, vẫn chưa từng nhắc tới với chúng ta.
- Lão gia tử là ai?
- Không biết.
- Đi đâu vậy? Ta không thấy ai cả.
- Đi rồi.
Yêu Nhi cho nàng một cái liếc mắt, lười hỏi.
Diệp Tiêu Tiêu và Khương Bân cũng kỳ quái, trong sân nhà kho sao lại có một ngôi một ?
Mấy năm nay đều là Đồ Vệ cùng tiểu thư Tần Dĩnh đến thăm Tần Mệnh, trở về rất ít khi nhắc tới tình huống nơi này, bọn họ đều chưa từng có cơ hội đây.
Nhìn bộ dáng Tần Mệnh, nơi đó tựa hồ chôn một người rất quan trọng.
Khương Bân đi tới nhìn một chút, có tấm bia đá thế nhưng không khắc chữ, quái lạ.
- Thiếu gia, mộ của ai?
Tần Mệnh lắc đầu, không biết bên trong chôn là ai, càng không biết vì sao lão gia tử lại ở Thanh Vân tông.
Hắn từ trong lời nói của Tàn Hồn có thể cảm giác được lão gia tử là một nhân vật vĩ đại, cũng thuộc loại người thuộc về nơi rất xa xôi, theo lý thuyết không nên có liên lụy với Thanh Vân tông.
Tần Mệnh trước kia chưa từng hỏi qua, hiện tại cũng không cần phải hỏi, nên biết sớm muộn gì cũng biết.
- Cần chúng ta bái lạy một chút không?
Khương Bân hỏi.
Nếu đối với thiếu gia rất quan trọng, đối với bọn họ cũng quan trọng.
- Không cần đâu. Khương thúc, ra phía sau nhổ chút rau dại, bắt mấy con thú hoang, tối nay ta xuống bếp.
- Hả? Không đi bái phỏng tông chủ?
- Không nôn nóng, ngày mai lại đi.
- Ngươi còn biết nấu cơm?
Yêu Nhi kinh ngạc nhìn Tần Mệnh.
- Bằng không ngươi cho rằng tám năm nay ta ăn cái gì?
- Nấu thêm vài món, ta nếm thử đi.
Khương Bân chạy ra phía sau đào một ít rau dại, bắt được hai con gà rừng, còn may mắn bắt được một con thỏ rừng.
Diệp Tiêu Tiêu ra bên ngoài nhặt chút củi.
Tần Mệnh bắt đầu nấu nước chuẩn bị nấu cơm, các loại nguyên liệu đều bày ở bên cạnh bếp, không ai động qua, hắn bận rộn vô cùng vui vẻ, cứ như trở về những ngày trước, cả người mệt mỏi quét sạch không còn.
Một đám người bận rộn, ngay cả Yêu Nhi cũng phụ giúp một tay với Tần Mệnh.
Không đến giữa trưa, mùi hương nồng đậm bay ra khỏi nhà kho, từng đĩa thức ăn tinh xảo bày ra trên bàn đá bên ngoài.
- Thiếu gia, uống rượu không, cả hai chén?
Khương Bân một bên vội vàng một bên quát lớn, hắn nghiện rượu, mang theo túi rượu.
- Ta lấy chút điểm tâm.
Thải Y chạy về, xách theo giỏ bánh ngọt cùng linh quả.
Tần Mệnh chào hỏi:
- Khương thúc, bên trong có dưa muối, lấy hai đĩa, nhắm rượu.
- Được rồi!!
Tiếng cười nói vui vẻ, bầu không khí hòa hợp.
Rất nhanh, trên bàn đá bày đầy rượu và thức ăn, bọn họ mang đến ít gỗ làm ghế, vây quanh bàn đá hưởng thụ mỹ vị.
- Không tệ không tệ, thiếu gia còn có tay nghề này.
- Ừm, canh rất đậm, hương vị thơm ngon, thêm chút linh sâm là tốt hơn.
- Đĩa rau dại này dùng cái gì nấu thành? Hương vị kỳ lạ, ăn vào cả người đều nóng lên.
- Nào nào, uống rượu.
- Chân thỏ giữ lại cho ta, ai cũng đừng cướp với ta.
- Há miệng, ăn thịt, ta cho ngươi ăn.
- Ha ha...
Bọn hắn cười cười nói nói, thoải mái và vui vẻ.
Yêu Nhi rất khó tin tưởng loại nam tử sát phạt quả quyết như Tần Mệnh thế nhưng lại còn có thể chơi đùa xoay quanh bếp lò!
- Thiếu gia, tông chủ Thanh Vân tông là loại người gì?
Diệp Tiêu Tiêu thủy chung không có hảo cảm với Thanh Vân tông. Tuy rằng nói năm đó người hủy Tần gia là đại trưởng lão, hắn là đầu sỏ gây ra, nhưng thái độ lạnh lùng của đám người tông chủ Thanh Vân tông đã làm lạnh lòng rất nhiều người. Tần gia phụng mệnh hộ tống cống phẩm, mất đi quả thật phải bị trừng phạt, nhưng Tần gia nhiều năm qua vì Thanh Vân tông trả giá nhiều như vậy, không có công lao cũng có khổ lao, không đến mức tuyệt tình tuyệt nghĩa tàn nhẫn tàn sát, áp chế tám năm.
- Không có bao nhiêu trao đổi, không rõ lắm.
- Ngươi ở Thanh Vân tông có bao nhiêu kẻ thù?
Yêu Nhi nếm nước dùng thịt ngon, thuận miệng hỏi.
- Đùa cái gì, ta là một người một thế vô tranh như vậy, lấy đâu ra kẻ thù.
Tần Mệnh cùng Khương Bân chạm vào một chén, uống một ngụm rượu mạnh, dòng nhiệt nóng bỏng chảy từ cổ họng trôi vào dạ dày, cả người đều nóng hổi, thoải mái.
- Ngươi tự tin nói lời này sao?
Yêu Nhi cho hắn một cái liếc mắt.
Tần Mệnh vừa ăn vừa nói:
- Ta cũng không chủ động kết thù, bổn phận giao hàng, giúp mọi người làm điều tốt, không tin ngươi hỏi Thải Y.
Thải Y mím môi cười duyên:
- Hắn rất an phận, chính là những người khác quá phận.
- Không có cách nào cả, luôn có người nhìn ta không vừa mắt.
Tần Mệnh nói xong lại nhìn cửa sắt bĩu môi:
- À, tới rồi.
Bọn họ đều buông bát đũa xuống, nhìn về phía cửa sắt, bên ngoài đang truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn.
- Tần Mệnh! Trở lại cũng không biết nhìn các sư huynh đệ?
Mục Tử Tu đẩy cửa sắt đi vào, sải bước đi vào.