Chương 2671: Đi săn Thiên Đạo (5)
Chương 2671: Đi săn Thiên Đạo (5)
- Vương Quốc Vĩnh Hằng, hàng lâm đi! Trận chiến Thiên Đạo đầu tiên, mục tiêu Đại Hỗn Độn Thiên Lôi!
Tần Mệnh đột nhiên mở mắt, ngửa mặt lên trời thét dài, trong mắt trong miệng dâng lên cường quang ngút trời, kinh mạch mạch máu toàn thân cũng phát ra kim quang chói mắt, đem thân thể của hắn đều chiếu đến thông thấu, cả người lắc lư dữ dội, bầu trời đều đang đong đưa.
- Xảy ra chuyện gì?
Sự bất an mạnh mẽ trong Lữ Hoành Qua càng ngày càng nghiêm trọng, ngay cả chính hắn đều thật không thể tin được, đường đường là Kinh Lôi Chiến Tôn, làm sao có thể bị sợ đến như thế, dù là lâm vào tuyệt cảnh cũng phải liều chết một trận chiến. Đến cùng như thế nào? Vì cái gì hắn lại sợ hãi!
- Oanh!
Bầu trời kinh động, tầng mây lật úp, tầng mây dưới chân bọn hắn nứt vỡ thành mảnh thành mảnh, một mảnh cổ thành khổng lồ không gì sánh được phá mở từ sâu trong tầng mây, mang theo tiếng nổ rung trời dữ dội bay lên. Ánh mắt không ngừng kéo dài đều nhìn không đến phần cuối, quá khổng lồ, như là một mảnh lục địa, muốn thoáng nhồi vào cả mảnh không gian này.
Cổ thành tàn phá không chịu nổi, khắp nơi đều là phế tích, khe rãnh khổng lồ tung hoành xỏ xuyên qua, lại tràn ngập một loại khí tức và năng lượng vô cùng mãnh liệt, cổ xưa đến to lớn, lại ẩn chứa sát cơ vô cùng vô tận.
- Đây là cái gì?
Hai vị tộc lão rung động tột đỉnh, một tòa thành? Một tòa thành lũy rách nát? Hay là một mảnh lục địa cỡ nhỏ!
Cuối tầm mắt, truyền đến tiếng bước chân ầm ầm từ các phương hướng khác nhau, rung động cổ thành, đó là mười tám người khổng lồ cao trăm trượng đang bước qua đến. Chúng nguy nga như núi, hoặc uy nghiêm hoặc điên cuồng hoặc tà ác hoặc tôn quý, toàn thân đều sôi trào lấy cuồng triều năng lượng dữ dội, chấn động hoàn vũ, uy áp toàn trường, chúng dường như đều cùng cả phiến lục địa dung làm một thể, đi ra thành từng mảnh sát tràng khủng bố.
Khí tức trên tất cả pho tượng trọn vẹn là lao đến Lữ Hoành Qua.
- Tần Mệnh, chúng ta có chuyện thì nói thật tốt, ngươi bây giờ cùng Hoang Lôi Thiên còn có chỗ trống hòa hoãn, nhưng nếu thật giết Lữ Hoành Qua, hủy Hỗn Độn Thiên Lôi, Hoang Lôi Thiên tuyệt đối cùng ngươi không chết không ngớt, ngay cả trời xanh cũng sẽ không tha cho ngươi!
Tộc lão Thiên Võ tứ trọng thiên rung động lại kinh hãi, không quên lạnh lùng quát tháo, ý đồ ngăn cản trận sát cục này.
Ngay tại lúc này, Lữ Hoành Qua đột nhiên kêu gào thảm thiết thê lương, toàn thân vặn vẹo quái dị, thống khổ quỳ trên mặt đất.
- Thiếu gia...
Hai vị tộc lão vừa muốn xông qua đi, Lữ Hoành Qua đột nhiên ngẩn đầu gào thét, toàn thân điên cuồng sôi trào lên lôi triều, mênh mông cuồn cuộn về bốn phương tám hướng, tự động hội tụ thành thế công lôi đạo cường thịnh, hoặc là hóa làm mãnh thú to lớn, cất bước chạy như điên, toàn thân bắn lên lấy sấm sét như xiềng xích ; Hoặc là hình thành nghìn vạn binh khí, sáng đỏ chói mắt, cuồng liệt lao về phía trước; Hoặc là xuất hiện thế công thiên quân vạn mã lao nhanh, rung động lắc lư mặt đất, khí thế tràn đầy.
Tất cả thế công lôi đạo phóng tới mười tám phương vị, đánh về phía mười tám tòa Vương tượng.
- Trảm!
Tần Mệnh ở trên không kêu to, giờ này khắc này, ý thức hắn đã tương thông cùng mười tám chúng vương, thần hồn đã tương liên cùng Vương Quốc Vĩnh Hằng, lẫn nhau triệt để dung làm một thể.
Mười tám tòa Vương tượng cất bước chạy như điên, toàn bộ đạp mạnh bạo lên, vòng động lên vũ khí cường thịnh đánh về phía lôi triều lao nhanh. Nổ tung dữ dội, giống như núi lở, lại như sóng dữ vỗ bờ, tất cả thế công lôi đạo toàn bộ sụp đổ thành năng lượng, mười tám tòa Vương tượng sát uy không giảm, sau khi phá mở lôi triều, tiếp tục điên cuồng tấn công, toàn bộ giết đến Lữ Hoành Qua đang quỳ trên mặt đất.
Lữ Hoành Qua thống khổ đến vặn vẹo cả khuôn mặt, linh lực toàn thân không thể khống chế sôi trào, không ngừng liên tục hóa thành thế công to lớn, kịch chiến mười tám tòa Vương tượng.
- Thiếu gia, ngươi làm sao vậy?
Bọn hắn lập tức nhìn ra tình huống Lữ Hoành Qua không thích hợp, muốn áp chế, cũng đã không còn kịp.
Hỗn Thế Chiến Vương đã liên thủ Yến Vạn Minh, Đông Hoàng Hạo Nguyên nhanh chóng chạy giết qua đến, không cho bọn hắn bất cứ cơ hội cứu viện gì.
- Thiếu gia, đứng lên, giết Tần Mệnh, dùng Hỗn Độn Thiên Lôi của ngươi!
Hai vị tộc lão gầm thét, nếu đã như vậy, không có gì tốt để dây dưa, liều chết chiến một trận đi.
Ầm ầm, tiếng la của bọn hắn còn không có phát ra ngoài, Hỗn Thế Chiến Vương đã nháy mắt hàng lâm, mênh mông chiến uy vận sức chờ phát động trong nháy mắt dẫn bạo, như là trăm ngàn lớp sóng dữ, trong chớp mắt liền chìm ngập hai vị cường giả Thiên Võ, hai người phá vỡ phun máu, trong chốc lát bị đánh ra bên ngoài mấy nghìn thước. Thiên Võ tứ trọng thiên khá tốt chút, vị tộc lão nhị trọng thiên kia thì suýt chút nữa bị uy lực một trận chiến của Hỗn Thế Chiến Vương làm cho vỡ nát thân thể, miệng lớn ho ra máu, khí tức mất trật tự, chật vật không chịu nổi.
Hai người thâm tình hoảng hốt, dường như lần nữa về tới tình cảnh trong hố sâu.
- Giết!!
Hỗn Thế Chiến Vương giận dữ hét to lao tới, như làchiến thần, càng như là hoang cổ cự thú bừng bừng lao lên.
Yến Vạn Minh cảnh giới không bằng, lại có Tê Thiên kiếm. Đông Hoàng Hạo Nguyên cảnh giới bất ổn, lại có đồ đằng trụ. Hai người liên thủ, ngang nhiên giết đến trưởng lão Thiên Võ Cảnh nhị trọng thiên trọng thương kia.
Hai vị tộc lão đảo mắt liền lâm vào tuyệt cảnh, bị đánh đến liên tục bại lui, trong nháy mắt bại lui hơn mười dặm, gần như muốn rút khỏi phạm vi Vương Quốc Vĩnh Hằng.
- A...
Lữ Hoành Qua thừa nhận lấy thống khổ cực lớn, hắn làm sao lại không muốn đứng lên, làm sao lại không muốn vận dụng Đại Hỗn Độn Thiên Lôi vừa mới lấy được cùng Tần Mệnh liều cái ngươi chết ta sống, nhẹ nhàng vui vẻ đầm đìa chiến một hồi, nhưng hắn hoảng sợ phát hiện linh lực trong cơ thể hoàn toàn mất khống chế, nguyên nhân không khống chế được đúng là Đại Hỗn Độn Thiên Lôi.