Tần Mệnh xoay chén đũa, bỗng nhiên nở nụ cười:
- Ta nhớ rõ trong Thanh Vân tông có một quy củ, tự tiện xông vào biệt viện tư nhân của đệ tử kim linh, chịu hình phạt! Khương thúc, thưởng cho mỗi người bọn họ mười cái tát! Đánh ra ngoài!
- A?
Khương Bân ngẩng đầu há miệng, tát? Đây chính là đệ tử tinh anh của Thanh Vân tông, có thể đánh sao?
- Tần Mệnh, đừng rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt.
Sắc mặt Mục Tử Tu dần dần lạnh.
Ngón tay Tần Mệnh nhất định:
- Thưởng!!
- Vâng!!
Khương Bân hô to, kích động. Lăng không bay lên, rơi xuống bên cạnh cửa sắt, cười xấu xa đi về phía bọn họ.
- Tần Mệnh, đệ tử toàn tông đều đang chờ ở võ trường thứ năm, ta hỏi ngươi một lần cuối cùng, có tiếp chiến hay không!
Mục Tử Tu cũng không cho rằng Tần Mệnh dám tát hắn, lạnh lùng nhìn hắn.
- Này, tên là gì?
Khương Bân đi tới trước mặt hắn.
- Cút sang một bên, ngươi tính là cái gì...
- Ba!!
Một tiếng bạt tai vang dội trở về đại viện, Khương Bân tát Mục Tử Tu lảo đảo.
Mục Tử Tu nghiêng đầu, sửng sốt, dấu tay đỏ tươi chậm rãi hiện lên trên mặt, một sợi tơ máu tanh hồng thấm ra từ khóe miệng.
Những đệ tử khác há miệng, không thể tưởng tượng nổi nhìn hắn.
- Nào nào, đem đầu bày ra.
Khương Bân chạm vào mặt mình, một giây sau vung tay vào mặt đối phương.
Ba!!
Thanh âm vang dội, nóng bỏng đâm đau, Mục Tử Tu thẹn quá hóa giận, cũng không đợi hắn nổi giận, Khương Bân ba ba ba mười cái bạt tai đập vào mặt hắn, khí thế Địa Võ Cảnh áp chế Mục Tử Tu, ra tay như điện, tiếng nổ ba ba kêu đến giòn tan.
Mục Tử Tu thật sự bị đánh cho choáng váng, đầu váng mắt hoa, trời đất quay cuồng, lảo đảo đụng vào cửa sắt phía sau, tiếng ầm ầm vang lên.
- Xoạt!
Mọi người bừng tỉnh, làm thật sao?
- Cũng đừng đi, đều có phần.
Khương Bân cười ha ha, sảng khoái!!
- Tần Mệnh, ngươi quá đáng.
Mọi người kinh hoảng chạy trốn, tên điên này thật đánh.
- Cũng đừng đi.
Khương Bân phóng lên cửa sắt, xắn tay áo lên lăng nhục.
- Ta cũng tới.
Diệp Tiêu Tiêu cười xấu xa xông lên.
- Tần công tử, làm như vậy có hay không...
Thải Y nhìn không nổi nữa.
- Đúng vậy, đánh chó còn phải xem chủ nhân! Quá đáng.
Yêu Nhi cố ý cắn nặng chữ 'cẩu', cười vui vẻ.
- Không có gì, đánh! Mỗi người lại thêm mười cái!
Tần Mệnh xua tay.
Trong đại viện nhà kho loạn thành một đoàn, tiếng nổ giòn tan vang hòa với tiếng kêu thảm thiết của mọi người, liên tiếp, Khương Bân và Diệp Tiêu Tiêu giống như bắt vịt đuổi theo bọn họ liên tục tát, mỗi người hơn hai mươi cái bạt tai, chỉ nhiều hơn không ít. Tát đến mặt mũi bọn họ bầm dập, liên tục kêu thảm thiết, liên tục bò né tránh, cuối cùng thật vất vả mới lao ra khỏi cửa sắt nhà kho, Khương Bân lại đuổi theo bọn họ lao xuống núi thấp, mỗi người lại tát một hai cái, triệt để đánh bọn họ mất bình tĩnh, nâng đỡ nhau hùng hùng hổ hổ chạy trốn.
Khương Bân và Diệp Tiêu Tiêu đều là cường giả Địa Võ Cảnh, đuổi theo đệ tử Linh Võ Cảnh đánh thật sự có mất khí độ, tuy nhiên…. Thật sảng khoái!!
Trước đó ở Đại Thanh Sơn, đều là đệ tử Thanh Vân tông khi dễ bọn họ, khi nào bọn họ dám đánh đệ tử Thanh Vân tông, ha ha, lần này tới giá trị.
Không bao lâu sau, Thanh Vân tông chấn động.
Lý Niệm, Mộ Trình bốn vị đệ tử kim linh đã bày xong lôi đài ở võ trường thứ năm, chỉ chờ Tần Mệnh tới, hàng trăm ngàn đệ tử chạy tới võ trường thứ năm, đều muốn nhìn xem thực lực hiện tại của Tần Mệnh. Thế nhưng Tần Mệnh căn bản cũng không thèm nể mặt mũi, hoàn toàn không cho bọn người Mộ Trình mặt mũi, không chỉ cự tuyệt khiêu chiến, còn đem đám người Mục Tử Tu phái đi hạ chiến thư đánh đến mặt mũi sưng lên.
Mục Tử Tu là ai, ái đồ của đại trưởng lão a!
Bốn vị đệ tử kim linh liên danh khiêu chiến, chưa bao giờ có tiền lệ, nói cự tuyệt liền cự tuyệt?
Tần Mệnh vẫn điên cuồng như trước? Hay là đã chướng mắt bọn người Mộ Trình?
Toàn tông đều oanh động, người vốn không có hứng thú cũng bắt đầu cảm thấy hứng thú.
Tin tức cũng đến tai các trưởng lão.
- Quá phận!! Hắn thực sự là quá phận!!
- Thật sự coi mình là người nổi tiếng ở Bắc Vực?
- Không tuân thủ quy củ! Còn ra thể thống gì!
- Đánh đồng môn, phải nghiêm trị!
- Làm đệ tử kim linh là có thể coi trời bằng vùng? Mỗi đệ tử kim linh đều vô cùng khiêm tốn, như thế nào đến chỗ hắn còn cuồng. Bắt lại cho ta! Trên vách tường suy nghĩ qua!
Một vị trưởng lão lúc này hạ lệnh bắt Tần Mệnh! Vừa mới trở lại tông đã dám gây sự, cứ như rằng là tốt rồi, nhất định phải cho hắn một cái giáo huấn!
Không bao lâu sau, một đám đệ tử trung niên thật sự đi tới nhà kho, thái độ phô trương, nhìn Tần Mệnh thu dọn bát đũa trong viện. Lạnh lùng cười, toàn bộ đẩy cửa tiến vào:
- Tần Mệnh, phụng danh trưởng lão, bắt ngươi đến vách đá suy nghĩ!
Hừ, ngươi là Tu La Tử Bắc Vực thì có thể như thế nào, trở về Thanh Vân tông chính là đệ tử trong tông, vi phạm quy định vẫn bị phạt!
Hôm nay chúng ta cũng đến thử cảm giác bắt đệ tử kim linh!
Tần Mệnh tiếp nhận khăn mặt lau tay:
- Trưởng lão nào ra lệnh? Tông quy không học được sao?
- Bớt nói nhảm, đi theo chúng ta!
- Trở về học lại tông quy, học lại lễ phép.
Tần Mệnh xoay người lặng lẽ hỏi Khương Bân:
- Thế nào? Làm qua không?
- Cao giai Huyền Võ mà thôi, đương nhiên đã được!
Tần Mệnh lên tiếng:
- Tự tiện xông vào biệt viện, hình tát!
- Cái gì?
Những đệ tử trung niên kia nhíu mày.
- Khương thúc, mỗi người mười cái tát!
- Cái gì, ngươi dám nói lại lần nữa?
- Chúng ta là trưởng lão phái tới, đừng làm lớn chuyện! Đi với chúng ta!
- Ngươi vẫn là khiêm tốn một chút cho ta là tốt hơn. Đừng chọc các trưởng lão mất hứng, một quyết nghị liên hợp đã xóa bỏ thanh danh đệ tử kim linh của ngươi.