Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 27 - Chương 27 - Thiên Niên Tùng Đài (2)

Chương 27 - Thiên Niên Tùng Đài (2)
Chương 27 - Thiên Niên Tùng Đài (2)

Chương 27: Thiên Niên Tùng Đài (2)

- A!

Nam tử áo đen đột nhiên bị móng vuốt sắc bén của Kiếm Xỉ Thú đánh bay, sau lưng huyết nhục mơ hồ, bị xé ra ba vết thương nhìn thấy mà giật mình.

Ngao rống!

Kiếm Xỉ Thú cất tiếng gầm thét, thanh động rừng rậm, đinh tai nhức óc, toàn thân sôi trào hắc khí mãnh liệt, đem bốn vị dong binh đang muốn nhào tới xốc lên toàn bộ, nó nhào tới hướng nam tử hắc y, móng vuốt tráng kiện vỗ xuống mặt đất, đá vụn bắn tung tóe, mặt đất rung động, dã man hung tàn.

- Không được!

Bốn vị dong binh kinh hãi kêu lên.

- Bằng hữu mau tới hỗ trợ, tất có khâm tạ! Nhanh đi!

Nam tử áo đen giãy dụa đứng lên, bất chấp đau đớn kịch liệt, cưỡng ép hít một hơi, luân chuyển trọng đao xông về phía Kiếm Xỉ Thú.

Ngao rống!

Kiếm Xỉ Thú chạy như điên tới, thân thể khổng lồ đứng lên, toàn thân hắc phong mãnh liệt, lợi trảo tráng kiện hung hăng đánh về phía nam tử áo đen.

- Tránh ra, tránh ra!

Bốn vị dong binh kinh hãi kêu cứu, ngươi hiện tại căn bản không chống lại Kiếm Xỉ Thú.

- Oa a!

Mặt mũi nam tử áo đen dữ tợn, mạnh mẽ dậm chân, đồng thời toàn thân xoay tròn tại chỗ, điên cuồng múa chiến đao, bổ không mà lên.

Ngàn cân treo sợi tóc, một đường sinh tử, Tần Mệnh đột nhiên giết tới, trực tiếp xông về phía Kiếm Xỉ Thú. Cơ bắp toàn thân căng cứng, lực lượng nóng bỏng xao động ở mỗi tế bào, lực lượng cực hạn hội tụ ở cánh tay phải.

- Kim Cương Hám Sơn!

Tần Mệnh khẽ quát, nửa thân thể rắn rắn chắc chắc đụng vào bụng Kiếm Xỉ Thú, lực lượng cực hạn được phóng thích cực hạn.

Một kích toàn lực của hắn ít nhất bảy trăm cân, lực bộc phát của Kim Cương Hám Sơn lại giúp tăng gấp ba lần.

Bành! Răng rắc!

Kiếm Xỉ Thú như bị sét đánh, thân thể hùng tráng mất thăng bằng ngay tại chỗ, bụng càng bị gãy mấy cái xương sườn.

Cùng lúc đó, nam tử áo đen nắm lấy cơ hội, trọng đao luân không chém, chặt đứt lợi trảo của nó.

- Đuổi theo ta!

Tần Mệnh nhịn xuống khí huyết quay cuồng, theo sát, không đợi Kiếm Xỉ Thú rơi xuống đất, Đại Diễn Cổ Kiếm đột nhiên vào tay, kiếm đâm trường không, đâm về phía cổ họng nó, nơi đó vừa vặn có một vết thương rất sâu.

Phốc xuy, Đại Diễn Cổ Kiếm đâm vào vết thương một cách chuẩn xác, theo trọng kiếm Tần Mệnh phách trảm, tại chỗ mở rộng vết thương dài nửa thước.

- Tốt!

Nam tử áo đen mừng như điên, quay quay trọng đao lần thứ hai cường công, nặng nề bổ vào đầu Kiếm Xỉ Thú.

Rống!

Kiếm Xỉ Thú thống khổ gào thét, cuồng triều hắc khí đáng sợ lại chấn động toàn thân, cuồng phong thổi mạnh, khí lãng mãnh liệt, thật sự đem Tần Mệnh cùng hắc y nam tử xốc lui. Bất quá thương thế nghiêm trọng của nó rốt cục đè xuống phẫn nộ, không dây dưa nữa, chuẩn bị chạy trốn.

- Đi đâu.

Nam tử áo đen cùng bốn vị dong binh toàn bộ vây quanh, mang theo cỗ ngoan kình cuối cùng, toàn lực tấn công.

Chỉ chốc lát sau, Kiếm Xỉ Thú kêu rên một tiếng, thân hình khổng lồ ngã xuống vũng máu, không có động tĩnh gì.

Năm người cả người bị thương, thở dốc kịch liệt. Nữ dong binh hình như đứng không vững, tựa vào thân cây cúi đầu.

- Bằng hữu! Cám ơn!

Nam tử áo đen chậm lại một lát, chủ động hướng Tần Mệnh cảm tạ.

Tần Mệnh tuy rằng chỉ ra tay hai lần, nhưng thời cơ nắm bắt vô cùng tốt, hai lần trợ công xoay chuyển cục diện.

- Khách khí rồi. Có gì trong đó vậy?

Tần Mệnh chỉ chỉ sơn động.

- Ừm?

Ánh mắt nam tử áo đen khẽ biến, không nghĩ tới Tần Mệnh lại chú ý tới tình huống trong sơn động. Vốn còn muốn cho chút tiền tài, đuổi Tần Mệnh đi.

Bốn vị dong binh khác chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía Tần Mệnh, trong ánh mắt mệt mỏi chậm rãi sinh ra cảnh giác.

- Không cần khẩn trương, ta sẽ không thừa dịp cháy nhà cướp bóc. Dù trong đó có gì, ta muốn một phần năm.

- Bên trong...

- Ta tự đi vào xem một chút.

- Bên trong có một gốc Thiên Niên Tùng Đài!

Nam tử áo đen không rõ thực lực và thân phận của Tần Mệnh, bất quá chỉ từ cỗ lực một kích đánh lui Kiếm Xỉ Thú bộc phát mà xem, thực lực hẳn là rất mạnh, cũng là một người ngoan độc, bảo kiếm trong tay hắn xem ra cũng không phải vật phàm.

Năm người bọn họ hiện tại thương thế rất nghiêm trọng, nếu như trở mặt, ai sống ai chết thật không biết rõ.

- Giới thiệu một chút?

Tần Mệnh chưa từng nghe qua.

Nam tử áo đen chỉ vào ngọn núi thấp trước mặt:

- Ngọn núi thấp này thực sự là rễ của một cây cổ thụ ngàn năm tuổi, thân cây đã biến mất, còn lại rễ cũ chôn trong núi. Trên rễ cây mọc một loại linh bảo, tên là Tùng Đài, là rêu hấp thu tinh hoa sinh mệnh của cây cổ thụ ngàn năm tuổi thành hình, nó có tác dụng chữa thương rất mạnh, là thuộc về Linh Túy trung phẩm đỉnh cấp.

Họ đã quan sát nơi này trong một thời gian dài để xác định tình hình bên trong. Trong sơn động trước kia có năm con Kiếm Xỉ Thú thủ hộ, hơn một tháng bị bọn họ dẫn ra bên ngoài bắt giết, vốn tưởng rằng chỉ còn lại có một con thì rất dễ giải quyết, không nghĩ tới con Kiếm Xỉ Thú này mạnh hơn rất nhiều so với những con khác.

- Ta chỉ cần một phần năm.

Tần Mệnh đi vào sơn động.

Năm vị dong binh theo sát đi vào, không khí bên trong vô cùng trong lành, hít sâu một hơi đều làm cho người ta thần thanh khí sảng.

Núi thấp quả thật là rễ cây cổ thụ, các loại rễ cây khô héo xen kẽ, rậm rạp chằng chịt, ở trong cùng sơn động, nơi mấy gốc cây cổ xưa quanh quẩn, sinh trưởng một mảng rêu xanh to bằng bàn tay, khí tức sinh mệnh nồng đậm chính là từ chỗ nó tản mát ra.

Tần Mệnh không lấy nhiều, chỉ lấy một phần năm.

Bình Luận (0)
Comment