Chương 2705: Bóng đẹp tuyệt thế (1)
Chương 2705: Bóng đẹp tuyệt thế (1)
Trên gương mặt như yêu nghiệt của Thượng Quan Vô Cực nhìn không ra bất luận biểu lộ gì, nhìn Tần Mệnh thật sâu, giống như là muốn nhìn thấu ý nghĩ chân thật trong hắn. Thật lâu, hắn bỗng nhiên hỏi một vấn đề ngay cả hắn đều ngoài ý muốn.
- Nếu như lão Tu La cố ý đến đỡ ngươi tiếp quản Tu La điện?
- Thượng Quan tiền bối không cần thăm dò ta, tâm ta không tại Tu La điện, càng không cần Tu La đao. Có lẽ các ngươi cho rằng Tu La điện là Đông Hoàng Tiểu Thiên đình, là thế lực cường hãn làm cho người đời run rẩy, có thể trèo lên vị trí Điện Chủ chính là bá chủ chí cao, để chúng sinh kính sợ. Nhưng đối với ta mà nói, Tu La điện chính là một cái lồng giam, vị trí Điện Chủ là một sợi xiềng xích, đều ràng buộc bước chân đi về phía trước của ta. Những lời này khả năng có chút cuồng ngạo, nhưng ý nghĩ thật sự trong ta mà ngươi muốn, chính là cái này!
Ngươi cũng có thể chuyển cáo cho năm vị trưởng lão chí cao, chuyển cáo cho Điện Chủ, Tần Mệnh ta... Vô ý chống lại Lãnh Thiên Nguyệt, vô ý mưu đồ Tu La điện.
Tâm ta hướng võ đạo, đến chết mới ngừng! Cái gọi là Chiến Tôn, cái gọi là Chí Tôn, đối với ta cũng chỉ là một cái phong hào mà thôi, so về vị trí Điện Chủ Tu La điện, ta càng khát vọng chính là chết trận phương xa.
Tần Mệnh nhàn nhạt cười khẽ, có chút gật đầu với Thượng Quan Vô Cực, quay người rời khỏi rừng cây.
Thượng Quan Vô Cực trầm mặc thật lâu, thưởng thức lấy mấy câu cuối cùng kia của Tần Mệnh.
Tâm ta hướng võ đạo, đến chết mới ngừng!
So với vị trí Điện Chủ Tu La điện, ta càng khát vọng chính là chết trận phương xa.
Tu La điện chính là một cái lồng giam, vị trí Điện Chủ là một sợi xiềng xích, đều ràng buộc bước chân đi về phía trước của ta.
- Tốt thay cho một Tần Mệnh, tốt thay cho một cái Vĩnh Hằng Chiến Tôn.
Thượng Quan Vô Cực nhàn nhạt nói nhỏ, tư thái này, những lời này, có lẽ có phải chuyển cáo cho cho năm đại trưởng lão chí cao.‘vị trí Điện Chủ’ trong mắt tất cả mọi người bọn hắn xem như trân bảo, thề sống chết thủ hộ, Tần Mệnh căn bản không quan tâm.
Đây là Tần Mệnh đang nói thật? Thật sự bỏ qua vị trí Điện Chủ Tu La điện?
Thiên hạ hôm nay, còn có người ngây thơ đến chấp nhất truy tìm võ đạo như thế?
Trong lòng Thượng Quan Vô Cực bỗng nhiên nhảy dựng, bỗng nhiên quay người, ánh mắt lăng lệ ác liệt bắn thănhr đến rừng rậm phía sau, nhưng sau khi đang nhìn rõ ràng bóng người chỗ đó, biểu lộ hơi không thể tra biến đổi:
- Ngài... Vẫn đều luôn ở đây?
Thượng Quan Sắc Vi mang tâm tình phức tạp đứng ở trong sân, thật lâu không muốn di chuyển bước chân. Nàng trọn vẹn không nghĩ tới bản thân sinh thời lại gặp được chuyện xấu hổ giận dữ không chịu nổi như thế, mặc dù chuyện ra là có nguyên nhân, nhưng tình huống lại đặc thù như nào đúng là vẫn còn đã phát sinh, sống sờ sờ phát sinh ở trên người mình. Mỗi lần nhớ tới chuyện đã xảy ra trong Tâm Ma Huyết Trì, nàng liền xấu hổ lại tức giận không chịu nổi, mặc dù là phát sinh ở trong mộng, nhưng đây chẳng qua là bản thân cho rằng như thế mà thôi, lúc ấy mộng càng là thật sự đã phát sinh!
Nàng thủ thân như ngọc, giữ mình trong sạch, càng không muốn cuộc đời này sẽ kết giao nam tử gì cả, mục tiêu của nàng là Thiên Võ, là cao giai Thiên Võ, là muốn truy tìm bước chân phụ thân nàng, làm một hổ nữ, dẫn dắt Tu La Huyết Ảnh! Nhưng vậy mà mơ hồ liền cùng một nam tử ôm nhau, lại còn là một nam tử lạ lẫm cho tới bây giờ cũng chưa thấy qua!
Mà bây giờ, phụ thân vậy mà để cho nàng một mình đến đối mặt!!
Đổi thành trước đây, nàng nhất định sẽ tự tay giết chết phần này sỉ nhục, quản hắn là ai, quản hắn lại là nhân vật nào. Nhưng cái phần ngưng trọng trong giọng nói bình thản của phụ thân kia, để cho nàng ý thức được chuyện này khó giải quyết. Nếu như xử lý không thích hợp, tất cả hậu quả sẽ do phụ tử bọn hắn đến gánh chịu.
- Sắc Vi tỷ tỷ, đi vào a, đừng thẹn thùng nha.
Tịch Tiểu Nhan từ cửa sổ chỗ đó đưa cái đầu nhỏ ra, tinh quái nháy mắt mấy cái.
- Về Tu La điện xem ta thu thập ngươi như thế nào!!
Thượng Quan Sắc Vi một hồi xấu hổ, tiểu nha đầu đáng giận, nếu không phải do nàng, làm sao có thể xảy ra loại chuyện này. Ngươi lăn qua lăn lại người khác cũng thì thôi, cũng dám đến bịp ta? Còn là... còn là chuyện không chịu nổi!!
- Sắc Vi tỷ! Ngươi nói như vậy để cho ta rất thương tâm a, ta biết rõ chỗ đó có người, ta là hố Đồng Ngôn, không nghĩ tới bên trong là ngươi a. Cái này gọi là cái gì, ngươi biết không? Cái này gọi là nhân duyên!
Tịch Tiểu Nhan không gấp không chậm một bản đứng đắn.
Trong gian phòng, bọn người Nguyệt Tình dở khóc dở cười, Đồng Ngôn nghe được liền trực tiếp trợn trắng mắt, hố ta sao? Ngươi rốt cục cũng nói ra!!
Nhân duyên cái đầu của ngươi!!
Thượng Quan Sắc Vi thật sâu hít thở, bình tĩnh lấy cảm xúc, đi về phía gian phòng, nhưng khi thật sự mở rộng bước chân, mới phát hiện bản thân vẫn là không nghĩ tới làm sao đối mặt với chuyện này. Cứ như vậy kết thúc? Ta nhất định phải nhịn? Ta đường đường là Thượng Quan Sắc Vi, chẳng lẽ phải khuất phục dưới uy thế của Tần Mệnh sao?
…
Nguyệt Tình các nàng cũng rất xoắn xuýt, không biết nên làm sao đối mặt đối với Thượng Quan Sắc Vi bên ngoài. Đứng trên vị trí của Đồng Ngôn, không hiểu thấu bị đánh nát nửa người, thừa nhận lấy toàn tâm thống khổ, các nàng đương nhiên không nguyện ý. Nhưng đều là nữ tử, các nàng rất rõ ràng tâm tình Thượng Quan Sắc Vi, đừng nói bị nam tử lạ lẫm cởi bỏ y phục, dù là nhìn thấy, đều khó có thể chấp nhận.
Nhưng nếu phải trách Tịch Tiểu Nhan, nha đầu kia lúc ấy mới được thả ra sau một thời gian cấm túc, còn thật không có khả năng biết rõ bên trong là nữ tử, còn là Thượng Quan Sắc Vi. Muốn nói hại Đồng Ngôn, cũng không đến mức nghiêm trọng như vậy, chính là muốn để cho hắn xấu mặt.