Hơn ba tháng trước, một trà hội, một Tần Mệnh, để cho những đệ tử kim linh như bọn họ trở thành chuyện cười, đây cũng là vết nhơ duy nhất trong đời Mộ Trình hắn cho đến nay. Trước kia không nghĩ ra biện pháp áp chế Tần Mệnh, không dám tùy tiện ra tay, chỉ có thể nhịn. Hiện tại đã có Lãnh Tình Chú, đã có đòn đối kháng sát thủ, hắn cũng không có gì phải cố kỵ.
- Xin mời!!
Lý Niệm, Mộ Dung Xung, Trương Lam, tam đại đệ tử kim linh toàn bộ giơ tay lên mời, chiến ý nóng bỏng, khẩn cấp.
Đinh Điển và Hàn Thiên Diệp cũng chờ mong, Tần Mệnh sau khi tiến vào Huyền Võ cảnh mạnh đến trình độ nào? Không có Tu La Oán, hắn có thể chống lại thế công của Lý Niệm bọn họ hay không?
Tần Mệnh xua tay:
- Ngày mai đi, hôm nay mệt mỏi.
Mộ Trình thần sắc căng thẳng.
Ngày mai? Tứ đại đệ tử kim linh của chúng ta đích thân đến mời, ngươi còn trì hoãn?
- Chạy đường năm ngày, mệt mỏi. Sao, các ngươi muốn thừa dịp người ta gặp nguy hiểm?
Tần Mệnh cố ý chống đỡ một câu.
Mộ Trình bọn họ không còn lời nào để nói.
- Khương thúc, tiễn khách!
- Ngày mai khi nào? Mộ Trình đè nén phẫn uất, người trước kia khinh thường, lại dám ở trước mặt hắn vênh váo tự đắc.
- Có thể là buổi sáng, cũng có thể là buổi chiều, đến lúc đó ta thông tri cho các ngươi.
Thật kiêu ngạo sao! Đám người Lý Niệm bọn họ đều bị kích thích không nhẹ, tính tình tốt đến đâu cũng không chịu nổi Tần Mệnh như vậy.
Đinh Điển đều có chút hoảng hốt, ngươi thật sự không coi đệ tử kim linh là đệ tử kim linh a.
- Ngày mai, diễn võ trường thứ năm, chúng ta chờ ngươi một ngày!
Bọn người Mộ Trình bị Tần Mệnh khơi dậy lửa giận, ngày mai tuyệt đối không lưu tình! Xem ngươi còn kiêu ngạo như thế nào!
- Ngươi kích thích bọn họ như vậy, có thể hay không...
Hàn Thiên Diệp cũng không biết nói cái gì. Hắn và bọn người Mộ Trình quen biết rất nhiều năm, lần đầu tiên nhìn thấy mấy tên cao cao tại thượng này ăn móm.
- Ngày mai ta thật sự có việc, bận rộn xong lại đi diễn võ trường.
- Chuyện gì, cần chúng ta hỗ trợ không?
- Ta có thể tự mình ứng phó.
Đinh Điển nhắc nhở hắn:
- Ngày mai chúng ta đến diễn võ trường chờ. Ngươi ngàn vạn lần phải cẩn thận, bọn họ dám liên tiếp hạ chiến thư, nhất định là có chuẩn bị sung túc.
Tần Mệnh tiễn Đinh Điển và Hàn Thiên Diệp đi, thở ra:
- Rốt cục cũng yên tĩnh.
- Tần công tử, ngày mai ngươi có nắm chắc không?
Thải Y rất lo lắng.
Nàng từ nhỏ lớn lên ở Thanh Vân tông, đã chứng kiến vô số truyền kỳ của đám người Lý Niệm bọn họ, xưng hô của đệ tử Kim Linh đều là danh xứng với thực.
- Xem tình huống.
- Ngươi không lo lắng sao?
- Cũng không đến mức lo lắng, bọn họ muốn thắng ta không dễ dàng như vậy.
Tần Mệnh điểm này tự tin vẫn có, hắn lo lắng không phải hội võ thi đấu ngày mai, là thái độ của tông chủ Thanh Vân tông cùng trưởng lão Dược Sơn đối với hắn, đây mới là mục đích chủ yếu hắn trở về.
Sáng sớm hôm sau, Mộ Trình, Lý Niệm, Mộ Dung Xung, Trương Lam bốn vị đệ tử kim linh toàn bộ đến diễn võ trường thứ năm, chờ Tần Mệnh ứng chiến.
Các đệ tử trẻ tuổi dậy sớm, cũng bất chấp tu luyện, thành đàn kết đội chạy tới võ trường thứ năm, các đệ tử nam nữ nghị luận sôi nổi, đều tràn đầy chờ mong trận khiêu chiến hôm nay.
Đinh Điển, Hàn Thiên Diệp, Hà Hướng Thiên và nhiều đệ tử thân truyền khác, đều liên tiếp đến diễn võ trường.
Ngay cả rất nhiều đệ tử trung niên cùng trưởng lão cũng đi tới Diễn Võ Trường.
Tần Mệnh ở trà hội bát tông oanh động toàn thành, kiếm thuật thần bí, thể chất cường hãn, Tu La Oán quỷ dị, đều khiến cho người người oanh động, được bát tông ban danh Tu La Tử, lại được Bắc Vực truyền tụng rộng rãi, nhưng Thanh Vân tông trên dưới tuyệt đại đa số đều chưa tận mắt nhìn thấy, đều rất tò mò thực lực hiện tại của Tần Mệnh rốt cuộc cường hãn cỡ nào. Lời đồn đại nói thần kỳ thì kỳ thần, thực tế đến cùng sẽ như thế nào?
Huống chi đệ tử kim linh rất ít khi công khai quyết đấu, trình độ đặc sắc đáng để bản thân chờ mong, nói không chừng còn có thể hấp thu chút kinh nghiệm.
Sắc trời vừa mới sáng lên, diễn võ trường thứ năm đã tụ tập đầy người, đầu người chật chội, nghị luận sôi nổi, còn có rất nhiều người từ bốn phương tám hướng chạy tới võ trường thứ năm.
Một cú sốc lớn hiếm hoi.
Tần Mệnh sáng sớm rời khỏi nhà kho, nhưng không phải đến diễn võ trường, mà là đi Dược Sơn.
- Dược sơn trọng địa, ngươi có thể vào, nàng không được!
Đệ tử thủ sơn ngăn cản Tần Mệnh cùng Yêu Nhi, Dược Sơn là nơi bí ẩn nhất của Thanh Vân tông, làm sao có thể cho phép đệ tử ngoại tông tùy tiện tiến vào.
- Phiền ngươi thông báo cho Lăng Tuyết sư tỷ, nàng biết Yêu Nhi có nên vào hay không.
Tần Mệnh khách khí nói.
Đệ tử kia nhìn Tần Mệnh một chút, vừa định lên núi, bỗng nhiên lại hỏi một câu:
- Ngươi hẳn là đi diễn võ trường thứ năm a, sao lại tới đây?
Chuyện tứ đại đệ tử kim linh liên danh hạ chiến thư với Tần Mệnh đã ồn ào huyên náo, Dược Sơn tuy rằng rất ít để ý tới chuyện trong tông, nhưng một chuyện lớn như vậy vẫn truyền đến trong núi.
Tần Mệnh mỉm cười:
- Đợi lát nữa sẽ đi.
Một đệ tử khác đến quan tâm:
- Có lòng tin không?
- Thử xem một chút đi.
Đệ tử Dược Sơn thông báo cho Lăng Tuyết, Lăng Tuyết tự mình xuống núi nghênh đón.
Nàng từ trong sương mù lượn lờ đi ra, giống như tiên tử đi ra tiên cảnh, tinh khiết thánh khiết, váy dài trắng như tuyết, tóc dài phiêu dật, kiều nhan tinh xảo tuyệt mỹ, mắt như sao trời, môi như hồng mai.