Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 2720 - Chương 2720: Lão Gia Tử, Ta Đã Trở Về (2)

Chương 2720: Lão gia tử, ta đã trở về (2) Chương 2720: Lão gia tử, ta đã trở về (2)

Năm vị trưởng lão chí cao, các vị thủ lĩnh Tu La Ám Ảnh cùng Huyết Ảnh, đều dùng trầm mặc tỏ vẻ thái độ của mình, kỳ thật bọn hắn còn rất muốn nhìn một chút xem thực lực chân chính của Tần Mệnh là như thế nào, nhất là nhìn một cái xem cái gọi là Vĩnh Hằng truyền thừa chống lại Thiên Đạo áo nghĩa như thế nào! Hơn nữa, Lãnh Thiên Nguyệt dường như cũng rất nhiều năm không có công khai bày ra thực lực, không phải là không muốn, mà là không có đối thủ thích hợp, Tần Mệnh càng dễ dàng kiểm nghiệm tình huống khống chế của nàng đối với Khô Vinh áo nghĩa.

Nhưng mà, ngay tại lúc toàn trường chú mục, vạn người đợi chờ, năm vị trưởng lão chí cao bỗng nhiên động dung, không hẹn mà cùng nhìn về phía sâu trong Tu La điện.

Các vị thủ lĩnh Tu La Huyết Ảnh cùng Ám Ảnh, cùng với rất nhiều cung phụng cùng trưởng lão khác, đều tiếp lập tức quay đầu, cùng nhìn về một vị trí sâu trong Tu La điện, không phải cả kinh chính là kinh ngạc, tiếp theo toàn bộ lộ ra vẻ mặt kính sợ nghiêm túc, gật đầu thi lễ với bên trong kia!

- Như thế nào?

Càng ngày càng nhiều người chú ý tới bầu không khí vi diệu trên không trung, theo các trưởng lão khom người nhìn phía cùng một chỗ.

Lão Tu La?

Đó là lão Tu La!

Lão Tu La vẫn luôn bế quan vậy mà lại đi ra!

Vạn người kinh động, toàn trường bỗng nhiên yên tĩnh, trầm tĩnh giống như chết, đều vô cùng ngoài ý muốn, nhưng sau một lát vô số người quỳ một chân trên đất, lượng lớn cường giả khom người thật sâu, dào dạt sùng bái cùng kính sợ. Đối với lão nhân suốt đời thủ hộ Tu La điện này, Tu La điện từ trên xuống dưới rất khâm phục tinh thần của hắn, cảm kích hắn trả giá, rõ ràng uy thế hắn hơn.

Danh tiếng Ám Chủ, danh chính với thực!

Trên mặt Tần Mệnh tản ra nét lăng lệ ác liệt, bình tĩnh nhìn qua lão nhân tang thương lại quen thuộc từ xa xa đi tới kia. Cứ việc đã làm tốt các loại chuẩn bị, nhưng giờ khắc này khi thật sự nhìn thấy vẫn là một hồi cảm xúc cuồn cuộn, không thể không nhớ tới đủ loại năm đó, nhàn nhạt ôn nhu lướt qua trong lòng, trên mặt lộ ra nụ cười nhẹ nhàng.

Hắn cùng lão gia tử mặc dù mười năm không gặp, nhưng cái phần ôn nhu chôn sâu ở đáy lòng kia giống như là rượu ngon năm xưa, chỉ cần nhè nhẹ ngoáy một cái, liền tản mát ra mùi thơm nồng đậm tinh khiết, đầy tràn trong lòng.

- Lão chủ!!

Đại Mãnh nghiêm nghị bắt đầu kính nể, cách rất xa quỳ một chân trên đất!

Lão Tu La?

Lãnh Thiên Nguyệt hơi nhíu mày, làm sao lại xuất hiện tại thời điểm này?

Lão Tu La từ sâu trong Tu La điện đi ra, một bước nghìn trượng, mờ ảo nhẹ nhàng, dường như đi trong hư không. Hắn không để ý đến ánh mắt của mọi người, đôi má già nua tràn đầy nếp nhăn, dường như so với năm đó càng già nua hơn rất nhiều, ngay cả thân thể đều có chút còng xuống, nhưng đôi mắt sâu xa kia vẫn đen kịt lăng lệ ác liệt như trước, như đầm sâu tối tăm, như vực sâu không đáy, dường như nhìn vài lần là có thể đem linh hồn người ta kéo rơi vào trong đó.

- Lão gia tử.

Tần Mệnh có chút động thân, tận lực để cho bản thân bảo trì nụ cười, nhưng hốc mắt không biết vì cái gì vậy mà lại đỏ lên.

- Trở về.

Lão Tu La nhàn nhạt một câu, đánh giá Tần Mệnh vài lần:

- Cao lớn.

Trái tim của Tần Mệnh bỗng nhiên như là bị cái gì đó nắm lấy, con mắt nổi lên tí ti mông lung, muốn nói cái gì đó, lại nhịn không được mím chặt bờ môi.

- Đi vào ngồi đi.

Lão gia tử nhẹ gật đầu, quay người đi trở về Tu La điện.

- Này!!

Cái mũi Tần Mệnh đau xót, vài tiếng nói nhẹ, không cần nhiều lời, lại ấm nhuận hai mắt của Tần Mệnh. Dù là hắn những năm này vô số sinh tử giãy dụa, tâm vững như sắt, nhưng vẫn là nhịn không được hai mắt mông lung, trong lồng ngực như là có dòng nhiệt lưu đang quay cuồng.

Tần Mệnh đã ảo tưởng qua rất nhiều loại tình huống gặp mặt, có kích động, có lo lắng không yên, có mê mang, càng có qua lạ lẫm, nhưng khi thật sự gặp mặt, hết thảy đều tự nhiên như vậy, bình tĩnh như vậy, hết thảy... Giống như cũng không có thay đổi qua.

Lão gia tử bình thản tùy ý mấy câu, nhìn như đơn giản, như bình thường, lại để cho tâm năm vị trưởng lão chí cao cùng với đám thủ lĩnh Tu La đều hơi xiết chặt, đều cảm nhận được một cỗ áp lực nặng trịch. Bọn hắn thủ vệ Tu La điện mấy chục năm, làm bạn với lão Tu La mấy chục năm, cho tới bây giờ chưa thấy qua hắn hiền hoà đối đãi với bất cứ người nào như thế, bọn hắn càng không nghĩ đến vị lão nhân giết chóc nửa đời này vậy mà cũng sẽ có một mặt bình tĩnh như vậy, nên biết rằng hắn ngay cả tại thời điểm đối đãi với Lãnh Thiên Nguyệt đều là nghiêm khắc đến lạnh lùng, ăn nói có ý tứ.

Tất cả trầm mặc khi trước, cho tới đủ loại lảng tránh hôm nay của tão Tu La, để cho tất cả mọi người đã có một loại ảo giác cùng phỏng đoán, đó chính là lão Tu La cũng không có đem Tần Mệnh để vào mắt, nhiều nhất là xem thành vỏ đao, dù cho có người sẽ phỏng đoán lão Tu La làm là như vậy không phải đang cố ý rèn luyện Tần Mệnh, hay khảo hạch Lãnh Thiên Nguyệt, nhưng cũng không nghĩ tới lại nhìn thấy một màn ôn nhu như thế.

Một câu ‘Trở về ’, một câu ‘Cao lớn’, tại thời khắc này đã qua hết cả ngàn câu vạn chữ, tại thời khắc này mang đến cho tất cả mọi người một loại cảm giác khiếp sợ sau đó chính là kinh hãi.

Cảm giác này... Không phải truyền nhân, quả thực chính là thân nhân!!

Loại chuyện này phát sinh ở trên người lão Tu La, mang đến rung động tột đỉnh.

Ngay cả ánh mắt Lãnh Thiên Nguyệt đều tại thời khắc này lắc lư.
Bình Luận (0)
Comment