Chương 2786: Rung Động Lắc Lư Thiên Hạ
Chương 2786: Rung Động Lắc Lư Thiên Hạ
Tần Mệnh ngờ tới Lôi Linh sẽ bị lợi dụng, lại không nghĩ rằng nó vậy mà đảo đầu đồ sát Hoang Lôi Thiên!! Hắn khi trước cũng là bởi vì khống chế tài liệu bí mật vạn cổ Lôi Linh cùng Hoang Lôi Thiên sớm đã bằng mặt không bằng lòng, mới dứt khoát quyết định đem trận chiến đầu định tại Hoang Lôi Thiên, sự thật chứng minh quyết định này là may mắn bực nào.
Trước sau ngắn ngủi một canh giờ, Hoang Lôi Thiên mãnh liệt chém giết tuyên cáo chấm dứt, hơn nữa Tần Mệnh một phương trả giá thương vong ít càng thêm ít, Thiên Vương Điện thuần thục mà quét sạch bảo tàng tích lũy mấy ngàn năm của Hoang Lôi Thiên, còn kêu gọi Thiên Dực tộc hưởng thụ thành quả chiến đấu.
Nhưng mà, ngay tại thời khắc phấn chấn, một cái ngoài ý muốn đột nhiên hàng lâm, trời đất đã sáng rõ đột nhiên lâm vào tối tăm vô tận, sau mấy phút đồng hồ ngắn ngủi, bóng tối sút giảm, ánh sáng trở lại trời đất, nhưng... không thấy Cửu U Thiên Âm Mãng!!
…
- Vừa rồi là cái gì? Giống như có cái gì đó xuất hiện qua!
Tất cả mọi người kinh hồn khó định, tinh thần sắc mặt ngưng trọng lại cảnh giác. Ngay cả Bành Bá cùng Thượng Quan Vô Cực đều toàn bộ tinh thần đề phòng, ánh mắt lăng lệ ác liệt như thiểm điện ngóng nhìn khắp phế tích cuồn cuộn khói đặc. Vài phút ngắn ngủi mà thôi, trời đất hôn ám, khí lạnh tràn ngập, như là đột nhiên rơi vào vực sâu khôn cùng, ngay cả thân thể đều giống như trở nên bay bổng.
- Là Hắc Ám áo nghĩa!
Sắc mặt Nguyệt Tình ngưng trọng, nàng đã nhận ra lực lượng áo nghĩa mãnh liệt đến khủng bố, cỗ lực lượng này trọn vẹn thành thục, muốn cường thịnh xa so với nàng nghìn lần vạn lần!
- Hắc Ám áo nghĩa? Là... Hắc Long kia!
Tần Mệnh chau mày, trách không được vừa rồi cảm giác được trong bóng tối có cái thứ gì đó đang quấn vài vòng xung quanh chính mình, dùng cảnh giới cùng đảm phách của hắn, toàn thân đều không thể khống chế mà căng cứng, như là rơi vào hầm băng.
- Tại sao Hắc Long lại muốn tới nơi này? Chẳng lẽ là đến vì Cửu U Thiên Âm Mãng?
Mọi người nhiều lần kiểm tra người bên cạnh, nhưng ngoại trừ Cửu U Thiên Âm Mãng ra, không có ít đi một ai.
- Xà mãng đều có thể Thăng Long, nhất là thượng cổ dị thú như Cửu U Thiên Âm Mãng, có thể nói bán Long. Chẳng lẽ Hắc Long là tới săn mồi hay sao?
Thanh Long Vương nhìn qua không trung, hắn chưa từng đi đến mộ địa, nhưng rõ ràng biết rõ thực lực Cửu U Thiên Âm Mãng, hiện tại đã là Thiên Võ Cảnh tứ trọng thiên, so với hắn đều mạnh hơn rất nhiều, vậy mà liền vô thanh vô tức bị bắt đi như vậy? Hắc Long kia cần phải kinh khủng bực nào.
- Thiên hạ Long Xà nghìn vạn loại, vì cái gì chỉ tới riêng nơi này? Còn là tại thời khắc mấu chốt.
Bành Bá chưa từng cảm thụ qua lực lượng như vậy, dường như so với Điện Chủ cùng lão Tu La đều muốn khủng bố, hắn thật sự lo lắng, cường giả như vậy không có khả năng vắng vẻ không ngửi đến, đến cùng là có lai lịch gì? Nếu quả thật còn mạnh hơn so với Điện Chủ, đây chẳng phải là...
- Không cần lo lắng, Hắc Long sẽ không ăn nó.
Sắc mặt Đông Hoàng Hạo Nguyên quái dị nhìn qua không trung, trong lúc biểu lộ có loại kỳ lạnói không nên lời.
- Sẽ không ăn? Hắc Long bắt nó chẳng lẽ vì thú vị?
Những người khác nhìn Đông Hoàng Hạo Nguyên, tất cả mọi người đang khẩn trương lo lắng, lời này của ngươi từ đâu nói lên?
- Tin tưởng ta là được, ta có thể bảo đảm.
Đông Hoàng Hạo Nguyên giọng điệu bình tĩnh, lại không muốn giải thích thêm.
- Bảo đảm? Lấy cái gì bảo đảm!
Chúng Vương Hầu không có gì giao tình cùng Đông Hoàng Hạo Nguyên, nhưng lại cùng Cửu U Thiên Âm Mãng kề vai chiến đấu qua vô số lần trong loạn chiến tại Đông Hải.
Đang yên đang lành, lại bị bắt đi? Còn là bị một thứ trọn vẹn không hiểu rõ, căn bản không biết lai lịch gì.
- Ta có thể bảo đảm!
Vạn cổ Lôi Linh bỗng nhiên lên tiếng, thanh âm ầm ầm điếc tai, dường như Lôi Đình rơi xuống, chấn đến trời đất đều đang đong đưa. Nó hóa thành thật thể, toàn thân đẫm máu, gương mặt dữ tợn lộ ra vài phần quái dị. Vừa rồi khi Hắc Ám hàng lâm, một đầu cự thú tối tăm tráng kiện vậy mà lại quấn chặt lấy nó, trong bóng tối cái gì cũng đều nhìn không tới, nhưng có thể nó rõ ràng cảm nhận được một cỗ tử vong uy hiếp, giống như khả năng hủy diệt nó bất cứ lúc nào. Hơn nữa, quái vật kia vậy mà tiến đến bên tai nó lạnh giá nói mấy câu, ý tứ trong lời nói khiến nó không rét mà run.
Bọn người Tần Mệnh hai mặt nhìn nhau, đến cùng đã xảy ra chuyện gì?
Đông Hoàng Hạo Nguyên nói:
- Yên tâm đi, loại chuyện này ta sẽ không nói đùa.
- Nàng đi đâu? Lúc nào trở lại?
Đông Hoàng Hạo Nguyên lắc đầu, hắn biết rõ thân phận Hắc Long kia, trước đây thật lâu đã biết, lại bị lạnh lùng nghiêm nghị nhắc nhở qua, không dám nói lung tung. Còn nguyên nhân nha, đoán được mấy cái, cũng không dám trọn vẹn xác định.
Sau tranh luận ngắn ngủi, mọi người quyết định tạm thời để xuống chuyện Cửu U Thiên Âm Mãng, thời gian cấp bách, bọn hắn phải mau rời khỏi, tập kích mục tiêu kế tiếp.
Thiên Vương Điện lần nữa quét sạch Hoang Lôi Thiên, bọn hắn làm cái việc này đã quen dễ làm có kinh nghiệm, huống chi còn có ‘Chủ nhân’ vạn cổ Lôi Linh này phối hợp, không đến nửa canh giờ, bọn hắn đều đã thu nhập toàn bộ bảo tàng che dấu.
Hoang Lôi Thiên cơ nghiệp mấy ngàn năm, tận quy về Thiên Vương Điện cùng Thiên Dực tộc. Rộng lượng bảo tàng để cho Bành Bá cùng Thượng Quan Vô Cực đều động tâm, nhưng bọn hắn từ chối nhã nhặn thù lao Tần Mệnh trả cho.