Chương 2827: Thất Nhạc Cấm Đảo? (1)
Chương 2827: Thất Nhạc Cấm Đảo? (1)
Tần Mệnh nhắc nhở Hồng Hoang Cự Côn cùng Hà Linh, nói:
- Không cần đưa năng lượng vào, các ngươi trực tiếp đi vào, nuốt nạp năng lượng bản nguyên, sau khi đi ra thì chuyển cho ta.
- Có thể thực hiện!!
Ô Cương Linh đồng ý, mặc dù sau khi Hồng Hoang Cự Côn cùng Hà Linh xâm nhập hồ nước không có gây nên phản ứng mãnh liệt, nhưng lực lượng bản nguyên bên trong lúc bị dẫn đi ra lại có thể khiến cho Thanh Ngọc Thạch trụ thay đổi, nổi lên ánh sáng mãnh liệt.
Hồng Hoang Cự Côn cùng Hà Linh cẩn thận thử một lần, nhẹ nhàng thở ra, lập tức bắt đầu nuốt nạp lực lượng bên trong, không ngừng ra vào, đem tất cả mê quang màu xanh da trời đi vào Vĩnh Hằng Văn Giới của Tần Mệnh.
- Nhanh! Mau nữa!
Tần Mệnh nghiêm túc cảnh giác Thanh Ngọc Thạch trụ, cũng đang thúc giục Hà Linh bọn hắn nhanh một chút. Mỗi một phút mỗi một giây, Khương Thiên Sóc bên trên đều đang thừa nhận dằn vặt như địa ngục, mỗi một phút mỗi một giây, nơi này đều có khả năng bị phát hiện.
Hồng Hoang Cự Côn cùng Hà Linh không dám khinh thường, tận lực cẩn thận, cũng tận lực làm rất nhanh.
Sau nửa canh giờ, mặt hồ trọn vẹn giảm xuống nửa trượng, mê quang to lớn không ngừng liên tục đi vào Vĩnh Hằng Văn Giới. Nhưng bọn hắn không thể không ngừng lại, mặt hồ trầm xuống đã kinh động đến Thanh Ngọc Thạch trụ, lại làm cho xuống nữa nói không chừng liền xảy ra vấn đề.
Hồng Hoang Cự Côn không ngừng quay cuồng vòng quanh Tần Mệnh, muốn cùng Tần Mệnh chia đều cái cỗ năng lượng kia.
- Khẳng định có phần của các ngươi.
Tần Mệnh thu Hồng Hoang Cự Côn cùng Hà Linh vào Vĩnh Hằng Vương Cung, trong lòng phấn chấn, nháy mắt cùng Ô Cương Linh, sau khi phủ thêm Hỗn Nguyên áo choàng nhanh chóng rời khỏi mảnh đáy biển yên tĩnh này, phóng đi đến chỗ giếng sâu.
Nửa canh giờ, cũng không sai biệt lắm là thời gian ước định với Khương Thiên Sóc, càng là cực hạn của hắn.
Chiến đấu ở bên trong giếng sâu đã cơ bản chấm dứt, bất luận là đầu Khương Thiên Sóc, hay là thân thể cùng tứ chi, đều giống như đồ sứ nhận đến trọng kích, che kín lấy vết nứt dữ tợn, máu tươi đầm đìa.
- Không biết tốt xấu, giãy dụa như thế có ý nghĩa gì? Ngươi chết lại không chết được, trốn lại chạy không thoát, thành thành thật thật ở trong này làm chất dinh dưỡng đi.
Thanh âm lão nhân vang vọng ở bên trong giếng sâu lạnh giá, vô tình, lãnh khốc:
- Nhi nữ của ngươi, tộc nhân của ngươi, hiện tại tạm thời còn sống, nếu như ngươi còn dám giãy dụa, sau này cũng chỉ có thể gặp mặt bọn hắn ở trong mộng.
Khương Thiên Sóc không giãy dụa nữa, cũng thật sự không còn sức, hấp hối, gần chết lại không chết được.
Lão nhân tự thân kiểm tra lao lung một lần, lại điều tra phong ấn nơi này, mới trầm mặt rời khỏi giếng sâu. Hắn từ đầu đến cuối đều không nghĩ tới bí cảnh tại năm ngằn thước phía dưới đáy biển lại có vấn đề, chỉ cho là Khương Thiên Sóc không cam lòng phản kháng. Huống chi... cấm chế chỗ đó cũng không có truyền lại đến tín hiệu nguy hiểm.
- Không cần phải để ý đến ta, đi mau.
Khí tức Khương Thiên Sóc vô cùng suy yếu, thanh âm đều hơi không thể tra.
- Ngài nhiều nhịn một chút!
Tần Mệnh đưa cho Khương Thiên Sóc mấy viên bảo dược trân quý, cùng Ô Cương Linh xông ra giếng sâu, ẩn núp ở chỗ tối chờ cơ hội.
Không lâu sau đó, bọn người Khương Hoa dựa theo thời gian ước định lần nữa phát động phản kháng, nhưng mà bọn hắn trọng thương quá yếu ớt, chỉ là hấp dẫn được chút ít lực chú ý, không có người nào lại để ý tới. Nhưng đối với bọn người Tần Mệnh mà nói đã là đầy đủ.
Hữu kinh vô hiểm, Tần Mệnh cùng Ô Cương Linh tại trước hừng đông chạy ra khỏi Trấn Thiên Hải Thành.
- Bảo trọng!!
Tần Mệnh để lại Ô Cương Linh tiếp tục bí mật trợ giúp Thiên Dực tộc, sau đó mang theo Bạch Hổ chế tạo một chút hỗn loạn, do Tần Lam thủ hộ chạy ra khỏi hải đảo, biến mất trong hải dương mênh mông.
Một đêm này đối với Mục gia mà nói ngoại trừ chút sự việc Thiên Dực tộc xen giữa ra, thì cũng không khác gì thường ngày, bọn hắn mặc dù thủ hộ các phương diện rất nghiêm mật, nhưng dù sao không có khả năng chu đáo, hơn nữa tinh lực chủ yếu vẫn là phòng ngừa xâm lấn, phòng ngừa dò xét Mục Thượng Tôn, phòng ngừa trong ngoài phản loạn vân vân..., sẽ không nghĩ tới bí mật bọn hắn phong tồn thủ hộ mấy ngàn năm lại bị người khác đơn giản phá giải.
…
- Sao Tần Mệnh lại rời khỏi?
Người của Cửu Tiêu Thiên Cực Các vẫn đang giám thị Tần Mệnh, sau một đêm biến mất, lại đột nhiên vô cùng lo lắng chạy đi?
- Hắn giống như trà trộn vào Trấn Thiên Hải Thành, sẽ không phải là nghĩ tới chủ ý quỷ gì đấy chứ?
- Người này tính cách cực đoan, nói không chừng là chuẩn bị nửa đường chặn đường đội ngũ đón dâu, dùng để áp chế Trấn Thiên Hải Thành đây này.
- Chúng ta cùng qua đi xem? Ngộ nhỡ chạy mất thì sao.
Bọn hắn đến nơi này chính là nhìn Tần Mệnh, nhìn tính cách của Tần Mệnh, nhìn biểu hiện của Tần Mệnh, nhìn trí tuệ của Tần Mệnh vân vân..., hy vọng có thể có trực tiếp hiểu rõ. Cũng không thể để cho hắn chuồn mất như vậy.
Chu Thanh Thanh nói:
- Tần Mệnh sẽ không dễ dàng tha cho Trấn Thiên Hải Thành, mặc kệ rời khỏi làm cái gì, sớm muộn gì còn có thể trở lại, chúng ta ở chỗ này đợi đi.
- Thanh Thanh, ngươi thật giống như rất sợ hãi Tần Mệnh?
Nữ tử khống chế Thủ Hộ áo nghĩa nhìn Chu Thanh Thanh thanh nhã xinh đẹp bên cạnh, Chu Thanh Thanh mặc dù đến từ phân bộ Cửu Tiêu Thiên Cực Các, nhưng có thể rất nhanh dung nhập đi vào, cùng lúc thắng được tôn trọng, không thể không nói là có chút mị lực, nhất là phần khí chất tươi mát thanh nhã này, ngay cả nàng đều rất thưởng thức.
Chu Thanh Thanh do dự một lát.