Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 287 - Chương 287 - Đấu Pháp (1)

Chương 287 - Đấu pháp (1)
Chương 287 - Đấu pháp (1)

Diệp Tiêu Tiêu cũng bị kinh diễm đến, đây lại là mỹ nữ phát hiện ở đâu?

- Ngươi là Nguyệt Tình?

Yêu Nhi đi lên núi, có thể làm cho nàng đều sinh ra cảm giác kinh diễm, chỉ có thể là Nguyệt Tình.

- Nguyệt Tình cô nương?

Diệp Tiêu Tiêu giật mình, trách không được.

Hai mắt yêu mị không kiêng nể gì lướt ở trên người Nguyệt Tình, nàng đối với dung mạo của mình rất có lòng tin, tùy tiện nhìn thấy nữ tử đều có thể liếc mắt một cái tìm được khuyết điểm, cho dù là một chút, nhưng trước mặt Nguyệt Tình... nàng nhìn lại, thản nhiên cười:

- Là nữ nhân của ta đi?

Khóe mắt đám người Tần Mệnh co rút, ngươi được lắm đấy.

Nguyệt Tình mỉm cười gập đầu:

- Yêu Nhi cô nương, rất vui khi quen biết ngươi.

- Ta cũng vui.

Yêu Nhi đi quanh Nguyệt Tình vài vòng, càng nhìn càng hài lòng, nàng rất ít khi nhìn thấy nữ tử hoàn mỹ vô khuyết. Không, Lăng Tuyết tính là một, nhưng quá lạnh, lạnh đến mức không dễ ở chung.

- Chào mừng đến với Thanh Vân tông.

Nguyệt Tình trở về lễ phép.

Yêu Nhi nâng lên bàn tay nhỏ bé như bạch ngọc của Nguyệt Tình, đầu ngón tay đâm vào lòng bàn tay nàng, vui tươi nhoáng lên:

- Ngươi thích nam tử hay nữ tử?

Nguyệt Tình không dấu vết thu hồi bàn tay nhỏ nhắn.

- Yêu Nhi cô nương nói đùa.

- Yêu Nhi đừng náo loạn, ta giới thiệu cho các ngươi, đây là...

Tần Mệnh đang muốn giới thiệu, Yêu Nhi bỗng nhiên tiến đến trước mặt Nguyệt Tình, ở trong biểu tình kinh ngạc của mọi người…. hôn lên gương mặt mềm Mại của Nguyệt Tình.

Yên tĩnh!!

Ngoài cửa viện kho an tĩnh, đám người Tần Mệnh đều ngây ngẩn cả người.

Hành động đột ngột này khiến tất cả mọi người trở tay không kịp.

Nguyệt Tình đều đứng ở nơi đó thoáng hoảng hốt, thẳng đến cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận của Yêu Nhi hơi mở ra, đầu lưỡi nhỏ muốn liếm mặt Nguyệt Tình, Nguyệt Tình mới bừng tỉnh lại, đúng lúc bay đến bên người Tần Mệnh, kiều nhan hơi hồng nhuận, xấu hổ quát với Yêu Nhi:

- Yêu Nhi cô nương chớ hồ nháo!

Yêu Nhi cười khanh khách, nhẹ nhàng nhảy đến bên cạnh Tần Mệnh, hướng Về phía Nguyệt Tình chớp chớp mắt:

- Hai người các ngươi ta đều muốn!

Mọi người dở khóc dở cười, cái này đâu có đi đâu, nhưng nhìn Yêu Nhi cổ linh tinh quái, bọn họ muốn tức giận cũng không nổi.

Khương Bân gãi gãi đầu, còn tưởng rằng hai nữ tử gặp mặt sẽ không hề nhường ai, chuyện này cũng tốt, hôn rồi!

- Sư tỷ! Ngươi đã trở lại!

Thải Y từ dưới chân núi chạy tới, vui tươi ôm lấy cánh tay Nguyệt Tình:

- Ta vừa nghe nói sư phụ trở về, liền biết ngươi sẽ ở đây.

- Ta vừa mới trở về.

Nguyệt Tình khôi phục bình thường.

Thải Y bỗng nhiên phát hiện không khí có chút quái lạ, lập tức cảnh giác Yêu Nhi, nàng không phải là khiêu khích sư tỷ chứ.

Tần Mệnh hóa giải lúng túng:

- Yêu Nhi ngươi khiêu chiến liền khiêu chiến, vì sao lại chặt ngón tay? Ngươi đó là khiêu khích, quá mức a.

- Ta nói rất rõ ràng a, có can đảm liền lên, không có can đảm thì đừng lên. Đều là tự nguyện, nguyện đánh thì chịu thua a.

Yêu Nhi vẫn không có ý buông tha Nguyệt Tình, ánh mắt xấu xa liếc về phía trước ngực đầy đặn của nàng, cười vui mừng.

Trong nội tâm của Nguyệt Tình kỳ thật rất cường thế, nhưng thật sự có chút chống đỡ không nổi nữ tử này. Lúc trước còn nghĩ phải đối mặt với nàng như thế nào, ai ngờ bị đùa giỡn.

- Ngươi là khách! Ít nhất chiếu cố mặt mũi chủ nhân.

- Ta đã rất khách khí rồi, ở Huyết Tà tông chúng ta, ai muốn khiêu chiến với ta, phải ký sinh tử.

Yêu Nhi lắc lắc ngón tay, từng tia huyết khí quanh quẩn đầu ngón tay bạch ngọc.

- Nguyệt Tình, chúng ta đánh một trận đi?

- Có thể a, ta cũng muốn lĩnh giáo bí thuật của Huyết Tà tông.

- Tuy nhiên ta có một điều kiện.

- Mời.

- Ta giành chiến thắng, ngươi là nữ tử của ta?

- Ta thắng.

- Ta là nữ tử của ngươi.

Tần Mệnh vội vàng ngăn lại:

- Đừng náo loạn nữa. Ngày mai chúng ta sẽ trở về Lôi Đình cổ thành.

- Sốt ruột như vậy, ta còn chưa chơi đủ đâu. Ta nghe Thanh Vân tông trong Huyền Võ cảnh có mấy người ngoan độc, mấy ngày nay chờ bọn họ ra tay, kết quả một người cũng không lộ diện, nhát gan.

Yêu Nhi là nghiện, trong lòng cũng đè nén một cơn tức giận, mấy ngày trước lại phái ba người khiêu chiến nàng, chiêu chiêu trí mạng, thiếu chút nữa đã ngã trong tay bọn họ.

- Huyền Võ cảnh sơ kỳ đều đi ra ngoài tu luyện, không có bao nhiêu ở lại tông.

- Ồ? Ngươi đột phá?

Yêu Nhi bỗng nhiên chú ý tới khí tức Tần Mệnh có biến hóa.

Khương Bân và Diệp Tiêu Tiêu lập tức quan sát, thật đúng là như thế!

- Thật tốt quá, nếu như thiếu gia có thể bảo trì loại tốc độ này, tương lai không gian trưởng thành khẳng định không thể hạn lượng.

Thải Y lại buồn bực:

- Tốc độ của ngươi quá nhanh, chờ chúng ta chút được không.

Tần Mệnh đem bọn họ dàn xếp ổn định, lại đi Dược Sơn.

- Quyết định rồi?

Trưởng lão Dược Sơn ngồi trên đỉnh núi, mây mù lượn lờ, gió núi khẽ vuốt ve, hắn giống như một tảng đá tang thương, ngày này qua năm khác.

Tần Mệnh hạ thấp người hành lễ:

- Cảm ơn các ngươi đã cho ta cơ hội, cũng cảm tạ các ngươi tán thành ta, ta rất cảm động. Nhưng ta có thể không biết tốt xấu, ta... Có một vấn đề khác.

- Nói đi.

Trưởng lão Dược Sơn đưa lưng về phía Tần Mệnh.

- Các ngươi xử trí đại trưởng lão như thế nào?

- Đại trưởng lão có một số việc làm quá khích, nhưng dù sao cũng không có chân chính tổn hại Thanh Vân tông, chuyện Đại Thanh Sơn tàn sát Tần gia cũng không có chứng cứ thực chất chỉ vào hắn, chúng ta sẽ cùng hắn nói chuyện trước, xem tình huống nhốt trong một thời gian ngắn.

Tần Mệnh đợi một lát, nhưng trưởng lão Dược Sơn không nói gì nữa.

- Cứ như vậy xong rồi sao? Vậy vì sao lại triệu tập Mộ Bạch trưởng lão trở về?

- Vì phòng ngừa vạn nhất.

Bình Luận (0)
Comment