Chương 2896: Mời đi đến Vạn Tuế Sơn
Chương 2896: Mời đi đến Vạn Tuế Sơn
Tần Mệnh khí thế chính xác rất loạn, mỗi một kích đều toàn lực ứng phó, vì đả kích Lữ Cẩm Tú tin tưởng chiến ý, gần như không có lùi một bước, toàn lực lao về phía trước. Ngắn ngủi hơn mười phút mà thôi, không thua gì ác chiến hai ba giờ, nhưng chiến tích huy hoàng, Vương Đạo cùng Thôn Lôi Thuật không để cho hắn thất vọng. Hắn khống chế lấy Lữ Cẩm Tú, ra hiệu Bạch Hổ muốn rời khỏi, nhưng tại lúc này một giọng nói bỗng nhiên hô dừng hắn.
- Điện hạ. Ma Thiên Đạo Mục Thương, ngưỡng mộ đã lâu.
Ma Thiên Đạo Ma Tướng Mục Thương dẫn người đi qua nghênh đón, dùng tên Vương Thiên Vương Điện, cung xưng điện hạ, xem như một loại tôn kính cực hạn, càng là công nhiên tán thành đối với cỗ lực lượng Thiên Vương Điện này.
Toàn bộ cường giả Ma Thiên Đạo ôm quyền, khách sáo hành lễ. Không nói trước có việc cầu đến người ta, chỉ riêng cái uy danh hiện tại kia thì tại Thiên đình không người nào không biết không người nào không hiểu, mặc dù được phong Vĩnh Hằng Chí Tôn, nhưng càng nhiều người thích cái phong hào ‘Chiến Tranh Chí Tôn’ đặc biệt lại càng hình tượng này.
Tần Mệnh đơn giản hoàn lễ, kỳ quái nhìn người của Ma Thiên Đạo.
Hai bên giống như không có gì cùng xuất hiện, sao lại khách khí như vậy?
…
Mục Thương lãnh ngạo cường thế, không phải người lôi kéo làm quen, sau khi khách khí cũng liền đi thẳng vào vấn đề:
- Ta có chuyện muốn thỉnh giáo điện hạ.
- Thỉnh giáo chưa nói tới, tiền bối vẫn gọi ta là Tần Mệnh đi.
- Nghe nói ngươi tiến vào Vạn Tuế Sơn?
- Chuyện rất nhiều năm trước, lúc ấy còn là tại Cổ Hải.
- Thuận tiện giới thiệu tình huống chỗ đó cho chúng ta được không?
- Vô tận năm tháng chồng chất núi xương biển xuong, trắng xoá một mảnh hơn nghìn dặm. Bầu trời bay đầy tro cốt, tùy ý có thể thấy được oán linh tàn hồn, là một mảnh tuyệt địa tử vong.
- Điện hạ lúc ấy là làm sao đi vào?
- Cũng là một lần ngoài ý muốn bị cuốn vào, chỗ đó thời không hỗn loạn, mặc kệ ai rơi tới đó đều sẽ nhận đến năm tháng xâm nhập. Có ít người nhanh chóng già yếu, vứt bỏ vài chục năm thọ nguyên, có ít người tuổi co lại, từ tráng niên biến thành thanh niên, thậm chí là hài đồng, cảnh giới sẽ theo đó mất đi, còn có chút người rơi vào Vạn Tuế Sơn liền biến thành xương trắng hoặc tro cốt.
Mọi người Ma Thiên Đạo hít vào ngụm khí lạnh, thác loạn thời không? Trở lại tuổi trẻ ý nghĩa cảnh giới mất đi, biến tuổi già tương đương thọ nguyên mất đi, bất luận loại tình huống nào cũng đều là ác mộng. Càng nghiêm trọng khả năng trực tiếp biến thành tro cốt?! Bọn hắn vô ý thức nhìn qua khe hở sâu xa trên bầu trời kia, trong mắt đung đưa sợ hãi.
Mục Thương sắc mặt ngưng trọng:
- Xin hỏi điện hạ, ngươi lúc ấy là dùng biện pháp gì lao ra được?
Tần Mệnh nhìn Mục Thương một cái, lại nhìn người của Ma Thiên Đạo sau lưng hắn:
- Các ngươi muốn vào Vạn Tuế Sơn?
- Là người của chúng ta bị cuốn vào Vạn Tuế Sơn, bên trong có Ma Tôn tương lai của Ma Thiên Đạo chúng ta, Úy Thiên Lang!
Tần Mệnh giật mình, trách không được. Hắn chỉ nghe nói thời điểm Vạn Tuế Sơn hàng lâm cuốn đi một ít người, còn thật không biết là đội ngũ Ma Thiên Đạo.
- Thật đáng tiếc. Tình huống chúng ta lúc ấy có chút đặc thù, có thể trốn ra được cũng là may mắn. Úy Thiên Lang bọn hắn khả năng...
- Mời nói cho chúng ta biết biện pháp! Mục Thương nhất định nhớ kỹ đại ân!
Mục Thương lui về phía sau hai bước, trùng trùng điệp điệp ôm quyền, hướng Tần Mệnh cúi đầu hành lễ.
- Mục Thương tiền bối không cần như vậy, không phải ta cố ý khuyếch đại, là năm đó thật sự chuyện có nguyên nhân.
Tần Mệnh đơn giản nói về tình huống Hắc Giao chiến thuyền cùng Vạn Tuế Sơn, hơi chút thay đổi che giấu chút ít bí mật, mặt khác cần phải nói đều nói toàn bộ.
Nếu muốn trốn khỏi Vạn Tuế Sơn, chỉ có thể là ở bên trong đuổi theo thời không tuyến thần bí, tìm kiếm được mật động thời không chôn sâu, sau đó nghĩ biện pháp đạt được Thời Không Tinh Thạch, dùng Thời Không Tinh Thạch thủ hộ một chiếc chiến thuyền, thoát khỏi Vạn Tuế Sơn. Nhưng trong động thời không có thủ hộ thú cường đại, muốn lặng yên không một tiếng động lấy ra gần như không khả năng, bọn hắn lúc ấy là vì có Tử Linh giúp bận. Sau đó chính là vấn đề chiến thuyền, gần như là khó giải.
Tần Mệnh năm đó thật là nhờ các loại cơ duyên can thiệp đến cùng một chỗ, mới thành công thoát khỏi Vạn Tuế Sơn. Mà những cơ duyên này, Tần Mệnh không cho rằng sẽ xuất hiện tại trên người Úy Thiên Lang.
- Thời không tuyến... Thời Không Tinh Thạch...
Mục Thương yên lặng tự nói.
- Tiền bối, ta nói cho các ngươi biết những chuyện ày cũng không có chút ý nghĩa nào này, Úy Thiên Lang đã tiến vào Vạn Tuế Sơn, có thể phát hiện thời không tuyến hay không là một chuyện, dù cho phát hiện đều chưa hẳn có thể tìm đến thời không mật động, càng không biết như thế nào trốn tới.
Mục Thương không có nhiều lời, mà là nhìn phía vết nứt thời không to lớn xa xa.
Tần Mệnh dường như đoán được ý nghĩ của Mục Thương:
- Ta có câu nói khả năng lỗi thời, nhưng... khả năng vết nứt kia không phải đường đi đi thông Vạn Tuế Sơn, tâm tình cứu người của ngươi ta có thể hiểu, nhưng vết nứt đó không vào được.
- Đa tạ điện hạ.
Mục Thương yên lặng làm lấy quyết định, mặc kệ nơi đó là phải Vạn Tuế Sơn hay không, mặc kệ tình huống trong Vạn Tuế Sơn là như thế nào, hắn đều muốn thử một lần. Mặc dù tiến vào khả năng liền ra không được, nhưng tối thiểu hắn biết một phương pháp khả nghi rời khỏi.