Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 290 - Chương 290 - Mưu Nghịch (2)

Chương 290 - Mưu nghịch (2)
Chương 290 - Mưu nghịch (2)

Tông chủ lẳng lặng nhìn hắn trong chốc lát:

- Ngươi muốn nói cái gì?

- Một năm trước, Tàn Hồn biến mất khỏi Dược Sơn, các ngươi không có khẩn trương, cũng không có điều tra. Tại sao?

- Chuyện điều tra Tàn Hồn vẫn đang luôn tiến hành, chỉ là chuyện trọng đại, không nên cao giọng.

- Một câu không nên cao giọng đuổi ta đi?

Biểu tình đại trưởng lão càng ngày càng trầm, nhìn thẳng vào mắt tông chủ:

- Ta không thể tin tưởng như vậy sao?

- Hôm nay ngươi có chuyện gì vậy? Những điều này không nên ngươi tới hỏi!!

Tông chủ ngữ khí thoáng nghiêm khắc, có chút không kiên nhẫn.

- Ta vì Thanh Vân tông cống hiến nửa đời người, lao khổ công cao, vì sao ngươi phải giấu diếm ta? Ta sẽ cho ngươi một cơ hội khác để trả lời ba câu hỏi của ta. Tàn Hồn đâu? Ngươi đã thỏa thuận gì với hắn ta? Có phải các ngươi liên thủ mở ra Vương quốc dưới đáy biển hay không?

- Làm càn! Chuyện quan trọng trong tông môn đến phiên ngươi đến chất vấn ta?

- Trả lời ta!

Thanh âm đại trưởng lão lạnh như băng, ngươi còn đang giấu diếm! Ngươi có thực sự độc chiếm bí bảo không? Ta vì Thanh Vân tông vất vả mấy chục năm, liền đổi lấy ngươi bạc tình như thế?! Ngay cả khi ngươi cho ta biết, chia cho ta một nửa, ta không đến mức như ngày hôm nay.

Hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm ánh mắt tông chủ, chờ đợi câu trả lời cuối cùng của đối phương.

Tông chủ chậm rãi đứng dậy, uy áp bàng bạc chen chúc khắp động phủ, như đại dương mênh mông cuồn cuộn.

- Nên là của ngươi, thì sẽ là của ngươi. Không nên là của ngươi, đừng mưu toan cường chiếm.

Hắn là đang cảnh cáo dã tâm đại trưởng lão mơ ước vị trí tông chủ.

Nhưng rơi vào tai đại trưởng lão, rõ ràng hiểu lầm thành di bí của Vương quốc dưới đáy biển.

Quả nhiên! Bí bảo nằm trong tay hắn! Nếu đã như vậy, đừng trách ta tâm ngoan.

Đại trưởng lão phất tay, tản ra bình chướng thủ hộ.

- Giới thiệu cho ngươi mấy người bạn cũ.

- Rốt cuộc hôm nay ngươi...

- Lý tông chủ, đã lâu không gặp.

Một tiếng cười trong trẻo truyền vào động phủ, một đạo lưu quang chợt hiện, đột ngột xuất hiện bên cạnh Đại trưởng lão, trường bào rơi xuống, ánh mắt sắc bén, khí thế hiên ngang mang đến mênh mông áp bách, đối mặt với khí tràng tông chủ Thanh Vân tông, ầm ầm trầm đục, cả tòa động phủ đều nhẹ nhàng run rẩy.

Một nam tử hùng tráng, nhưng mang lại áp lực nặng nề như núi.

- Mãng Vương!

Lý tông chủ sắc mặt đại biến.

- Sư huynh, chúng ta lại gặp mặt.

Lãnh Sơn hất áo choàng ra, sải bước đi vào động phủ, trên mặt trắng nẻ lộ ra nụ cười âm trầm. Ngay sau đó, bốn đại tâm phúc khác của Mãng Vương toàn bộ hiện thân. Đối mặt với tông chủ Thanh Vân tông thực lực cường đại, bọn họ không dám vô lễ, toàn bộ nở rộ khí thế mạnh nhất, linh lực đã sôi trào trong cơ thể, toàn thân hiện ra chiến uy khủng bố, cùng Mãng Vương phía trước chiếu rọi.

- Ngươi cấu kết với Mãng Vương phủ!

Tông chủ bừng tỉnh, không thể tưởng tượng nổi nhìn Đại trưởng lão.

- Là ngươi bức ta!!

Đại trưởng lão đã hoàn toàn vứt bỏ ngụy trang của hắn, lộ ra khuôn mặt âm ngoan dữ tợn. Ngươi không cho ta, bản thân ta tự lấy! Bí mật của Vương quốc dưới đáy biển, ta sẽ quyết định.

- Ép ngươi? Ta đã buộc ngươi bất cứ điều gì!!

Tông chủ giận dữ, hắn cảm giác đối với đại trưởng lão đã đủ dễ dàng tha thứ rồi!

Hắn cùng trưởng lão Dược Sơn đều cảm giác được dã tâm của Đại trưởng lão, nhưng niệm được công lao của Đại trưởng lão, cũng xác thực không trực tiếp làm chuyện gì gây nguy hiểm cho Thanh Vân tông. Bọn họ không muốn làm quá trực tiếp, cũng thật sự muốn cùng hắn thẳng thắn nói chuyện một chút. Tuyệt đối không nghĩ tới Đại trưởng lão lại kết minh với Mãng Vương phủ!

Đây là muốn làm gì? Cường đoạt vị trí tông chủ?!

Nhưng ngươi tìm ai không tốt, ngươi lại tìm đến Mãng Vương phủ, đây là dẫn sói vào nhà!

- Ngươi là muốn hủy hoại cơ nghiệp ngàn năm của Thanh Vân tông!!

Tông chủ Thanh Vân tông bi nộ đan xen, trực tiếp muốn khai chiến.

Tuy nhiên...

- Hắc hắc, Lý tông chủ, còn nhớ rõ lão phu không?

Một lão nhân gầy gò đưa tay khom lưng, chậm rãi đi vào động phủ. Hắn thoạt nhìn giống như là một lão nhân bình thường, nhưng thân pháp phiêu hốt, hai chân không có rơi xuống đất, giống như là một Tàn Hồn u u bay vào, hắn ha hả cười khẽ, một cỗ sát phạt vô hình tràn ngập động phủ, giống như là ngàn vạn tế châm đột nhiên xuất hiện, bao phủ tông chủ Thanh Vân tông, vả lại mỗi một cây đều lóe lên tinh mang, bắt đầu khởi động sắc bén thấu xương.

- Yến Lâu!

Tông chủ Thanh Vân tông cau mày, hắn quen biết lão đầu này, đệ nhất sát thủ Bắc Vực, Hoàng Phong cốc cốc chủ, Yến Lâu!

Lão nhân hơi cúi người, cười nói:

- Vô cùng vinh hạnh, có thể được Tông chủ Thanh Vân tông ghi nhớ trong lòng.

- Mãng Vương phủ, Hoàng Phong cốc, ai cho các ngươi lá gan tự tiện xông vào Thanh Vân tông.

Sắc mặt tông chủ Thanh Vân tông vô cùng khó coi.

- Tự tiện xông vào từ này dùng không tốt, chúng ta được mời tới làm khách.

Hoàng Phong cốc cốc chủ Yến Lâu đã toàn diện tập trung vào Thanh Vân tông chủ, một khi Mãng Vương xuất thủ, hắn sẽ tìm kiếm cơ hội, một chiêu mất mạng.

Bầu không khí đang ngưng đọng, sát ý bắt đầu khởi động.

Mãng Vương cười lạnh:

- Trước kia ta đã cho ngươi cơ hội, là chính ngươi không nắm chắc, ta chỉ có thể tìm kiếm đồng bọn cùng chí hướng.

Đại trưởng lão nói:

- Ta cùng Mãng Vương rất nhiều ý niệm giống nhau, Bắc Vực này. Đã đến lúc thay đổi...

Tông chủ Thanh Vân tông hai mắt sát ý như lửa, tức giận nhìn đại trưởng lão:

- Phản nghịch tông môn, mưu sát tông chủ, ngươi đời này sẽ bị thiên hạ phỉ nhổ, ngươi vì cái gì? Vì danh vị tông chủ, ngươi ngay cả da mặt cũng không cần? Một khi chuyện bị tiết lộ, Bắc Vực thất tông thà rằng hủy diệt Thanh Vân tông, cũng quyết không cho phép ngươi tồn tại. Ngươi thông minh suốt đời, bây giờ làm sao lại hồ đồ!

Bình Luận (0)
Comment