Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 2942 - Chương 2942: Thời Không Giao Thoa (1)

Chương 2942: Thời không giao thoa (1) Chương 2942: Thời không giao thoa (1)

Tất cả mọi người sửng sốt một hồi, kinh hồn đứng dậy, Bạch Hổ lại giận dữ gầm to một tiếng, ngăn ở trước mặt bọn họ, khí tức sát phạt mênh mông cuồn cuộn cánh đồng tuyết, kích thích bông tuyết ngập trời.

Tần Mệnh kéo lấy An Linh Tê, lao thẳng đến trong u cốc sơn động xa xa, bành một cái nổ lớn, đem An Linh Tê đập phá đi vào toàn bộ.

- Tiểu Hắc, cho ngươi! Từ từ hưởng thụ!

An Linh Tê bị bóp đến mê man, giãy dụa muốn đứng lên, bất ngờ phát hiện trước mặt vậy mà có một con heo đen đang đứng đấy.

Ô Kim Bảo Trư đều sửng sốt trong chốc lát, nhìn Tần Mệnh đã biến mất bên ngoài một cái, nhìn lại nữ tử xinh đẹp kinh ngạc trước mặt.

- Cô nương, ta thấy ngươi mông lớn eo mảnh, ngực ưỡn chân dài, thích hợp sinh đẻ nuôi dưỡng, có hứng thú cùng heo ca ca làm ra đại kế sinh sôi nảy nở cống hiến là muôn dân trăm họ hay không? Ngươi là ưa thích khẩu vị bình thường, hay là khẩu vị nặng? Ta có thể biến thành hình người, cũng có thể duy trì hình tượng oai hùng hiện tại này, tùy ngươi chọn, ta đều được!

- Tần Mệnh, ta phải giết ngươi!

An Linh Tê đột nhiên bộc phát, dậm chân thét lên, sụp đổ phát điên.

Tần Mệnh trở lại cánh đồng tuyết, đứng ở trước mặt yêu thú cùng đệ tử Vu Điện đã làm tỉnh giấc tụ tới toàn bộ, mỉm cười:

- Tính cách ta không tốt, với các ngươi còn có thù, trước khi nói chuyện cân nhắc xuống hậu quả, cụ thể mời tham chiếu An Linh Tê.

- Ngươi... Ngươi làm gì nàng?

- Tìm đến tình yêu cho nàng.

- Tần Mệnh! Ít liều lĩnh ở đây! Nơi này là Vạn Tuế Sơn, muốn sống lâu vài năm còn phải dựa vào Thất Nhạc Cấm Đảo chúng ta, đừng cho mặt không biết xấu hổ.

- Muốn sống rời khỏi Vạn Tuế Sơn, còn phải dựa vào ta, đừng đứng ở đó hành động không biết điều!

Một câu lập tức ngăn chặn miệng lưỡi đám người, bọn hắn chịu đựng lấy cỗ nộ khí trong lòng kia, không dám nói lung tung. Tần Mệnh xem như khách quen của Vạn Tuế Sơn, năm đó đã đi qua một lần, hơn nữa còn thật để cho hắn chạy ra đi, không chỉ chạy ra, còn mang theo một thuyền người chạy. Mặc dù có thành phần vận khí, nhưng tối thiểu có hi vọng.

Nếu không phải cân nhắc đến điểm ấy, bọn hắn đã sớm đem Tần Mệnh đánh ra ngoài. Dù sao Lôi Chủ bọn hắn cũng đều đã rơi xuống sâu trong Vạn Tuế Sơn, không xác định hiện tại tình huống như thế nào lại là thực lực gì, nhưng chỉ cần còn có dư lực, nhất định sẽ tìm tới nơi này báo thù, bọn hắn giữ lại Tần Mệnh chính là giữ lại tai hoạ ngầm.

- Táng Hoa còn trong chỗ này?

Mộ Dung Tuệ nói:

- Sư tôn nói, không tiếp khách!

- Không có việc gì, ta không ngại.

- Sư tôn không muốn gặp ngươi.

- Ta muốn gặp nàng.

Tần Mệnh bay lên không, xông về núi lớn xa xa.

Khóe mắt Mộ Dung Tuệ có chút co lại, chưa từng gặp qua kẻ nào vô liêm sỉ như thế, nàng nháy mắt với bọn người Tế Dạ Vu Chủ, cũng không có ai ra mặt chặn đường, đều làm bộ nhìn không thấy. Đối mặt một tên điên dã man, làm việc không hề cố kỵ như vậy, trừ phi thật muốn làm kẻ địch, nếu không trong lòng bọn hắn không muốn quá đối kháng.

- Ai cùng ta đi đi tìm An Linh Tê trở về?

Mộ Dung Tuệ thỉnh cầu nhìn mấy vị Thiên Võ, nàng thật sợ con heo đen kia chà đạp An Linh Tê cho.

- Ầm ầm!!

Phía trên núi lớn xa xa truyền đến tiếng vang lớn rung trời, Tần Mệnh như là một cái hoàng kim trọng chùy, rất mãnh liệt đụng chạm lấy tầng băng trên thân núi, sụp đổ lên vụn băng đầy trời, đung đưa lấy núi lớn.

- Để cho ta đi vào!

- Cút!!

- Ngươi mở hay không mở? Lại không mở ta bổ hỏng cái núi này của ngươi!

- Cút! Có bao xa cút bao xa!

- Thật không mở đúng không? Nhìn Hắc Lôi của ta cứng, hay là tầng băng này của ngươi cứng!

- Tần Mệnh, thật cho rằng ta không dám giết ngươi?

- Giết ta, ngươi liền ở lại Vạn Tuế Sơn chờ chết đi.



Bọn người Mộ Dung Tuệ, Tế Dạ Vu Chủ không hẹn mà cùng nhíu mày, quay đầu lại nhìn qua chỗ sườn núi vang vọng tiếng gào thét kia. Sao lạimặt dày mày dạn xông vào trong đây? Sao Vu Chủ lại cùng hắn ầm ỹ, làm sao không trực tiếp giết chết a?

Tế Dạ Vu Chủ cau mày lại, cái giọng điệu cãi nhau này làm sao nghe cứ không đúng chút gì đấy.

Tần Mệnh như là một đầu dã thú đụng vài chục lần, Táng Hoa không chịu nổi quấy nhiễu mới miễn cưỡng giải trừ phong ấn, thả hắn đi vào.

Táng Hoa lạnh lùng nhìn lên Tần Mệnh:

- Nói ra phương pháp ngươi chạy ra Vạn Tuế Sơn năm đó, ta có thể cho phép ngươi ở lại cấm đảo.

Tần Mệnh vẻ mặt quái dị, cẩn thận đánh giá Táng Hoa:

- Ta nhớ được biện pháp chúng ta áp dụng qua lúc ấy.

- Cái gì?

- Ngươi nói ngươi sẽ khống chế chúng. Ta nhớ không lầm chứ.

- Ngươi đang nói cái gì?

Táng Hoa mặt ngọc lạnh xuống.

Tần Mệnh giơ tay lên, chỉ chỉ kén cây mờ mịt linh khí giữa không trung kia:

- Trong chỗ này có một hài tử!

- Ngươi cút ra ngoài cho ta!

- Hài tử kia là ai?

- Lại nói loạn một câu, lập tức rời khỏi Thất Nhạc Cấm Đảo cho ta!

Tần Mệnh đột nhiên bạo lên, vọt tới trước mặt kén cây cách mặt đất vài trăm trượng.

Táng Hoa như quỷ mị xuất hiện, ngăn ở trước mặt Tần Mệnh, mắt lạnh nhìn hắn.

Sắc mặt Tần Mệnh phức tạp nhìn ngọc nhan gần ngay trước mặt, lông mày cau lại, từng chữ nói ra, hỏi lại:

- Hài tử kia là ai!

Táng Hoa chậm rãi kéo căng tay phải, quấn quanh lấy xiềng xích áo nghĩa, trong ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của nàng vẫn lạnh lùng trước sau như một, cảnh cáo lần nữa:

- Rời khỏi!!

- Ta muốn gặp hắn!

Tần Mệnh một tay chộp tới kén cây.
Bình Luận (0)
Comment