Chương 2947: Tần Mệnh tại Vạn Tuế Sơn (1)
Chương 2947: Tần Mệnh tại Vạn Tuế Sơn (1)
‘Thú trảo’ nơi đó là mảnh ‘Cấm khu’ bên trong núi xương này, chỗ đó tụ tập một đám võ giả cường hãn, bọn hắn dùng đống xương trắng to lớn tích thành phòng ốc, xếp đặt thành tường vây, còn thiết lập trận pháp, như là cái cỡ nhỏ thành trấn. Nơi này chính là nơi Cơ Tuyết Thần bị đuổi đi khi trước, cũng là chủ nhân cả phiến quần sơn, hoàn toàn xứng đáng với thế lực Bá Vương, bọn hắn tự xưng ‘Khai Thiên Thánh Điện’.
Có thể đi đến tòa ‘Thành lũy’ này, trở thành một thành viên bên trong, không thể nghi ngờ là tương đương có bối cảnh mới, có địa vị cao cao tại thượng. Rất nhiều người đều hy vọng xa vời, cũng nỗ lực, nhưng người sinh tồn trong này cũng không phải quá nhẹ nhõm, mặc dù có thể có được che chở, nhưng không có ai dám khi dễ, mỗi cách năm ngày đều cần nộp lên trên chút ít linh quả cực phẩm các loại, không phải tự mình đi ra ngoài tìm, chính là đi ra bên ngoài cường đoạt, tóm lại đến lúc đó đưa lên là được. Nếu như liên tục hai lần không lên giao nộp, cao tầng sẽ không nể tình chút nào đem ngươi đuổi đi, mặc kệ ngươi trước kia đã làm cái gì cho Khai Thiên Thánh Điện.
Bọn người Tần Dĩnh gần nhất không hề dễ chịu, đi qua hai tháng hỗn loạn, bọn hắn tụ trong thành lũy chỉ có năm người, những người khác không phải chết, chính là bị đuổi đi ra ngoài. Tần Dĩnh vốn đều có không gian giới chỉ của riêng mình, bên trong cũng có rất nhiều bảo bối, đủ để đúng giờ nộp lên trên, nhưng nửa tháng trước bị đồng bạn trong Thánh điện vô tình cướp đi, bọn hắn cái gì cũng không có. Tần Dĩnh rất muốn rời khỏi nơi này, không muốn bị khinh bỉ, dùng lực lượng của bọn hắn ở bên ngoài dù cho sống khó khăn, tối thiểu cũng có thể sống sót. Nhưngm mấy bằng hữu của nàng lại không hy vọng rời khỏi, bên ngoài vừa hỗn loạn vừa nguy hiểm, tràn đầy các loại nguy cơ, là nữ tử càng sẽ trở thành con mồi bị tập trung, ở tại chỗ này mặc dù sẽ chịu chút khó dễ, nhưng tối thiểu an toàn.
- Hôm nay lại phải giao linh quả, trên tay chúng ta còn có bao nhiêu?
Tần Dĩnh già đi hai mươi tuổi, dù không đến mức quá già, cũng đã không còn thanh xuân.
- Hai khỏa linh quả cực phẩm, tiểu thư yên tâm đi, hai chúng ta như vậy là đủ.
Diệp Tiêu Tiêu thủy chung thủ hộ bên cạnh Tần Dĩnh, nàng chỉ mất mười năm thọ nguyên, cũng coi là may mắn.
- Muốn trong Vạn Tuế Sơn tìm đến linh quả cực phẩm quá khó khăn, chỉ có thể là đi ra bên ngoài đoạt.
Một vị lão nhân tóc trắng xóa thở dài, hắn là nhân vật thủ lĩnh Tử Viêm Tộc, có lấy cảnh giới Thánh Võ Cảnh thất trọng thiên, nhưng thọ nguyên mất đi quá nhiều, tinh khí thần đều vô cùng suy yếu, miễn cưỡng có thể phát huy ra thực lực Thánh Võ Cảnh lục trọng thiên, đối mặt với cục diện trước mắt hắn thực không có biện pháp tốt, chỉ có thể là đi ra ngoài cường đoạt ăn cướp, nhưng Tần Dĩnh rất quật cường, nhất định muốn bản thân đi ra ngoài tìm, kết quả... Có thể nghĩ.
Hai khỏa trên tay Diệp Tiêu Tiêu kia hay là hắn vụng trộm kín đáo đưa cho nàng.
- Chúng ta nhất định phải ở lại chỗ này sao?
Tần Dĩnh thần sắc ảm đạm.
Nàng luôn mơ ước truy tìm bước chân ca ca, cũng vẫn luôn cố gắng mà phát triển, dùng địa vị Tần gia bây giờ, cùng tài nguyên Xích Phượng Luyện vực, còn có bảo địa tu luyện Cổ Hải mênh mông kia, nàng trọn vẹn có thể có một tương lai rất tốt, nhưng hết thảy hết thảy đều đã phát sinh thay đổi trong trận ngoài ý muốn hơn hai tháng trước kia. Nàng thống khổ, tuyệt vọng, cũng chán chường, lại kiên cường đi qua, nhưng... Quay mắt về phía Vạn Tuế Sơn lạ lẫm lại hỗn loạn, nàng thật không biết tương lai mình sẽ như thế nào, càng nhìn không tới hi vọng kia.
…
- Tiểu thư đừng nói như thế nữa.
Diệp Tiêu Tiêu tuyệt đối không thể để cho Tần Dĩnh rời khỏi nơi này, bên ngoài hoàn cảnh hỗn loạn lại hung tàn, nếu mất đi bảo hộ nơi này, bọn hắn khẳng định sống rất thảm. Dù cho cuối cùng đều chết tại Vạn Tuế Sơn này, nàng cũng hi vọng Tần Dĩnh có thể chết có tôn nghiêm.
Tần Dĩnh hiểu Diệp Tiêu Tiêu là phải bảo vệ nàng, nhưng ngoài tường vây ngoại trừ an toàn những thứ khác không có cái gì, lục đục với nhau, âm mưu dương mưu, trong không khí đều giống như tràn ngập hương vị dã man, những dơ bẩn cùng dục vọng sâu trong tâm mọi người kia đều bị hoàn cảnh Vạn Tuế Sơn kích phát ra đến. Có người vì ở tại chỗ này công nhiên hi sinh nhan sắc bán đứng thân thể, có người vì nhảy danh ngạch cho người quen không quản âm mưu hại chết đồng bạn, có người vì đạt được địa vị vứt bỏ tôn nghiêm khúm núm nịnh bợ.
Nàng tình nguyện ở bên ngoài khó khăn còn sống, cũng không muốn ở chỗ này lục đục với nhau. Nàng muốn như ca ca tìm kiếm sinh cơ trong tuyệt cảnh, tìm kiếm hi vọng trong lúc hỗn loạn, quật khởi trong giãy dụa.
- Lại đến thời điểm giao linh quả, có phải cảm giác thời gian trôi qua rất nhanh à hay không?
Một nam tử trên mặt có vết sẹo đi qua trước mặt bọn họ, ôm lấy khóe miệng dừng lại, ánh mắt hung ác nham hiểm quét mắt nhìn bọn người Tần Dĩnh.
- Có bao xa cút ngay đi!
Tần Dĩnh mặt ngọc lạnh xuống, quát lạnh với nam tử. Toàn bộ không gian giới chỉ trong tay bọn họ đều là bị tên hỗn đản này cướp đi, còn chết sống không thừa nhận.
- Dù cho muốn cút, cũng phải ôm lấy ngươi cùng cút.