Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 2950 - Chương 2950: Kẻ Mạnh (2)

Chương 2950: Kẻ mạnh (2) Chương 2950: Kẻ mạnh (2)

- Ca ca!!

Tần Dĩnh che lấy đôi môi đỏ mọng kinh hô, vừa mừng vừa sợ lại không dám tin, mới nói ca ca, ca ca đảo mắt liền đến?

- Thiếu gia!

Diệp Tiêu Tiêu càng thật không thể tin được, thật sự đến?

Tần Mệnh?

Rất nhiều người nghẹn ngào, trừng to mắt nhìn nam tử đột nhiên hàng lâm.

Tần Mệnh vừa mở mắt liền thấy bóng hình xinh đẹp quen thuộc trong đám người kia, nhưng đôi má đã từng thanh tú hồn nhiên giờ tiều tụy lại ảm đạm, làn da cũng không còn sáng bóng, hiển nhiên là bị thời không cướp đoạt thọ nguyên, tuy nhiên còn sống là tốt. Hắn rơi xuống trong đống xương lạnh giá, mỉm cười mở ra vòng tay.

Hai mắt Tần Dĩnh ấm áp, ngã nhào trong ngực Tần Mệnh, ôm thật chặt, thân thể mềm mại ngăn không được nhè nhẹ run rẩy. Đã hơn hai tháng, nàng sống một ngày bằng một năm, lại muốn nhớ kỹ thân nhân, cũng cho rằng đời này đều rời không khỏi nơi này, không nghĩ tới ca ca vậy mà thật không thể tin được xuất hiện tại trước mặt nàng. Cái ôm ấp quen thuộc, nụ cười quen thuộc, để cho phần kiên cường nàng đau khổ kiên trì kia trọn vẹn sụp đổ. Nàng không muốn để cho bản thân quá yếu ớt, nhưng vẫn là nhịn không được nhè nhẹ khóc thút thít, càng ôm càng chặc.

- Thiếu gia (Tần công tử).

Diệp Tiêu Tiêu cùng các Thánh Võ Tử Viêm Tộc đều tụ qua đến, trong lòng cảm khái vô hạn, lại bắt đầu khởi động lấy kích động đã lâu. Trước một giây còn đang hoài nghi, không nghĩ tới một giây này liền thật gặp được! Ba vị tộc nhân Tử Viêm Tộc âm thầm may mắn không có vứt bỏ Tần Dĩnh, vẫn luôn xem nàng là tiểu thư mà chờ đợi lấy, nếu không lúc này thật không có cách nào bàn giao.

- Ai khi dễ các ngươi?

Tần Mệnh vỗ nhẹ đôi vai run rẩy của Tần Dĩnh, trong lòng một trận hoảng sợ, may mắn khi hắn đến Vạn Tuế Sơn, nếu không khả năng vĩnh viễn đều không thấy được Tần Dĩnh.

- Hắn! Chính là cái tên trên mặt có sẹo kia!

Diệp Tiêu Tiêu lập tức đưa tay chỉ đi qua.

Ngô Đạt đang kinh hoảng lui về phía sau, muốn thừa dịp loạn trốn ra đi, Diệp Tiêu Tiêu một tiếng quát lạnh động vang vào lỗ tai hắn.

- Tiện nhân!

Ngô Đạt giận dữ quay đầu lại, nhưng nghênh đón hắn chính là một đạo sấm sét màu đỏ như máu. Oanh tiếng bạo hưởng, phía dưới phần eo hắn nứt vỡ ngay tại chỗ, huyết nhục bay tứ tung.

Toàn trường kinh hô, tất cả mọi người hốt hoảng lui về phía sau, nói làm liền làm??

- A!! Cứu ta...

Ngô Đạt thống khổ bi thương, gào thét với cung điện xương trắng.

- Dừng tay!!

Bọn người Kim Thánh Quân toàn bộ lao tới, nhưng không đợi nhìn rõ ràng tình huống, trên người Tần Mệnh bạo lên ba đạo Huyết Lôi, một đạo phá vỡ lồng ngực Ngô Đạt, hai đạo chấn vỡ hắn hai tay, chỉ để lại một cái đầu đang trong phát nổ kịch liệt phóng lên trời, lăn đến tường vây xa xa.

Yến Bất Hoán tranh thủ thời gian vọt tới trước mặt bọn người Kim Thánh Quân, thấp giọng nhắc nhở:

- Hắn là Tần Mệnh! Hắn chính là Vĩnh Hằng Chí Tôn Tần Mệnh!

- Tần Mệnh? Hắn làm sao tại Vạn Tuế Sơn?

Bọn người Kim Thánh Quân gần nhất đều đang ngủ say, tận có khả năng điều chỉnh tâm tình bực bội, còn không biết tin tức Hoang Lôi Thiên cùng của Tần Mệnh.

- Hôm nay vừa lấy được tin tức, còn chưa kịp báo cáo với các ngươi.

Yến Bất Hoán tranh thủ thời gian giải thích chuyện đã xảy ra, hắn cũng tuyệt đối không nghĩ tới Tần Mệnh lại đến nhanh như vậy, hơn nữa còn đang hoài nghi tin tức tính là thật, nhưng chỉ chớp mắt liền thật sự nhìn thấy.

- Còn có ai?

Ánh mắt Tần Mệnh sắc bén đảo qua đám người bối rối.

Không đợi Diệp Tiêu Tiêu mở miệng, bảy người phù phù quỳ xuống, trong bọn họ có ít người đùa giỡn qua Tần Dĩnh, có ít người đánh chủ ý lên nàng, có ít người còn khi dễ qua, thậm chí trong hỗn chiến lúc trước hãm hại qua, đối mặt Tần Mệnh đột nhiên quát lạnh, bọn hắn vô ý thức liền quỳ xuống. Nhưng mà, không có chờ bọn hắn mở miệng giải thích, nghênh đón chính là Huyết Lôi đập vào mặt.

Ầm ầm chấn vang, năm ngọn núi xương đều đong đưa, bảy Địa Võ cùng Thánh Võ bị sống sờ sờ nổ thành mảnh vỡ, từ huyết nhục đến linh hồn, chết không thể chết lại, máu tươi nhuộm đỏ cả xương trắng đầy đất, nhìn thấy mà giật mình.

Những người khác hít vào ngụm khí lạnh, nghe danh không bằng gặp mặt, thật hung ác a. Cái gì gọi là giết người như giết chó, hôm nay xem như kiến thức đến!

Bọn người Diệp Tiêu Tiêu đều bị chấn đến khí huyết không thông, nói giết liền giết, trực tiếp đánh vỡ?

- Tần Mệnh! Nơi này không phải Thiên Vương Điện!

Kim Văn Thanh giận dữ quát tháo, nàng không quan tâm những kẻ gọi là ‘Thuộc cấp’ này, bọn hắn trong mắt hắn không đáng một đồng, nhiều lắm thì có thể dùng để làm chuyện, nhưng Tần Mệnh đang tại trước mặt tất cả mọi người, càng đứng ở trước mặt hắn tùy ý đồ sát, hắn tuyệt đối không cho phép.

Kim Thánh Quân đang muốn tức giận, bỗng nhiên chú ý tới đầu heo đen sau lưng Bạch Hổ kia, nhìn kỹ, lại thoáng nghi kị:

- Ô Kim Bảo Trư?

Ô Kim Bảo Trư hếch lồng ngực, toàn thân lóe lên hắc quang:

- Ánh mắt không tệ, đúng là bổn đại gia!

- Vãn bối Tần Mệnh, thêm phiền toái cho các ngươi. Dọn dẹp mấy kẻ rác rưởi, đây là đền bù tổn thất cho các ngươi.

Tần Mệnh lấy ra một viên bảo dược, ném về phía Kim Thánh Quân:

- Bảo dược dùng Ngọc Cốt Huyết Viêm Trúc cùng Sinh Mệnh Thủy hỗn hợp luyện chế, có thể giúp ngươi tìm về ít nhất năm năm thọ nguyên.

Biểu lộ uy nghiêm của Kim Thánh Quân lập tức biến đổi, tất cả nghi vấn cùng ý nghĩ đều bị một tiếng thọ nguyên này hấp dẫn cho.

- Năm năm thọ nguyên?

- Ngọc Cốt Huyết Viêm Trúc?

Kim Văn Thanh với tư cách nhân vật lão tổ Khai Thiên Thánh Điện, trải qua càng nhiều thấy càng nhiều, mơ hồ giống như nghe nói qua cái tên này.

Tần Mệnh là trên đường đến may mắn tìm đến một gốc, mặc dù rất bé, nhưng vẫn là được Hải Đường đã luyện thành bảo dược. Còn hiệu quả thế nào, Tần Mệnh muốn lấy Kim Thánh Quân này làm thí nghiệm.
Bình Luận (0)
Comment