Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 2966 - Chương 2966: Thu Lôi Thuẫn, Trấn Vương Cung

Chương 2966: Thu lôi thuẫn, trấn Vương Cung Chương 2966: Thu lôi thuẫn, trấn Vương Cung

- Thật??

Dương Đỉnh Phong nghi ngờ nhìn Tần Mệnh, thứ này còn có thể nuôi?

- Thời đại kia của các ngươi cũng có loại vật này?

- Đương nhiên, còn rất mãnh liệt đây này.

Dương Đỉnh Phong còn muốn đến gần đi qua nghiên cứu khô lâu lão nhị. Khô lâu lão nhị nhảy dựng lên, treo ở trên người Tần Mệnh.

Tần Lam vuốt ve lấy đầu lâu của nó.

- Tiểu nhị, nghe lời. Tỷ tỷ ở đây, không sợ.

- Ta nói Dương tổ tông, ngươi có thể yên tĩnh một lát hay không? Tiểu trư, giúp đỡ ta nhìn hắn.

Tần Mệnh mang theo khô lâu lão nhị đi đến bên cạnh.

- Ai là heo nhỏ của ngươi!

Ô Kim Bảo Trư thở hổn hển nói.



Khô lâu lão nhị dùng xương cốt trong đống xương bày ra một chữ, xiêu xiêu vẹo vẹo, Tần Mệnh nhận trong chốc lát mới miễn cưỡng đoán ra đây là một chữ ‘Sét’.

- Ngươi tìm đến Hoang Lôi Thiên?

Khô lâu lão nhị giương đầu lâu lên, rất nghiêm túc suy nghĩ, ý định ban đầu là muốn ghi một hàng chữ, nhưng sau khi ‘Nghĩ sâu tính kỹ’ cảm giác khả năng mình ghi không thành. Dứt khoát bắt đầu dùng xương cốt đầy đất ‘Vẽ bản đồ’, dùng ngôn ngữ tứ chi phong phú giải thích cùng Tần Mệnh.

Tần Mệnh nhìn đều tốn sức, nghĩ cũng tốn sức, tuy nhiên tóm lại là một phương thức trao đổi.

Khô lâu lão nhị liên tục vẽ lên hai lần, ngẩng đầu nhìn mắt Tần Mệnh, cái tư thái kia giống như đang nói —— vẫn còn không hiểu? Thật là quá ngu!

- Hắc.

Dương Đỉnh Phong vui lên, bị một bộ khô lâu miệt thị.

Ô Kim Bảo Trư đều kinh nghi nhìn khô lâu lão nhị, cái bộ xương này linh trí không tầm thường a, cùng cái tên Thâm Uyên Cốt Long kia đúng một cặp.

Tần Mệnh nhiều lần nhìn ‘Bảng kẽm’ thô cuồng của khô lâu lão nhị.

- Ngươi là muốn nói, người của Hoang Lôi Thiên đều rời khỏi, nhưng để lại một cái... Cái này là cái quái gì?

Khô lâu lão nhị nhún nhún vai, ngươi nói đúng là đúng, dù sao ta cũng nghe không hiểu ngươi nói cái gì.

Thật cần phải mang theo Đại Mãnh!

Trong đầu Tần Mệnh thở dài, phất tay:

- Dẫn đường!

Người khác xem Hải Cốt trắng xoá là cấm địa, khô lâu lão nhị giống như là cá bơi vào biển, một đầu đâm vào trong đống xương, mang theo bọn người Tần Mệnh chạy tới ngọn núi xương kia. Vạn Tuế Sơn ngoại trừ xương cốt chính là xương cốt, không có cảm giác phương hướng, cũng không có tiêu chí đặc thù gì, rất dễ dàng tâm trí lạc lối phương hướng, nhưng khô lâu lão nhị không dùng đến bao lâu liền chuẩn xác tìm đến ngọn núi xương kia.

Lúc này Lôi Chủ mang theo Lữ Vạn Xương thành công gặp được Bất Tử Tà Vương, nhưng hắn tuyệt đối không nghĩ tới nơi bản thân mai táng lôi thuẫn... lại gặp tặc...

Tần Mệnh đi theo khô lâu lão nhị đi vào chỗ sâu nhất trong núi xương, đứng ở biên giới khu trống không cốt thuẫn hình thành, kinh ngạc nhìn lôi thuẫn thô cuồng cứng rắn kia, chợt nhìn càng giống là một khối sắt khối bất quy tắc, bất luận là hình dáng hay là đường vân mặt ngoài các loại cũng không phải chăm chú điêu khắc, mà là bảo trì hình dáng nguyên thủy nhất mà thiên thành, cho người khác một loại cảm giác càng cường liệt đến cứng rắn tự nhiên, mênh mông cuồn cuộn lôi uy không ngừng liên tục tách ra, rung động lắc lư lấy trăm trượng không gian, dày đặc Hoang Lôi ầm ầm tách ra, kéo ra thiểm điện đáng sợ.

- Đây là lôi thuẫn của Lôi Chủ?

Thời điểm Tần Mệnh trong biển sâu nhìn thấy Lôi Chủ đã từng chú ý qua, cái lôi thuẫn quái dị này như là thị vệ trung thực lơ lửng tại sau lưng Lôi Chủ, bắt đầu khởi động lấy lực lượng Hoang Lôi bành trướng. Lúc ấy mặc dù cách rất xa, nhưng vẫn là nhìn rất rõ ràng, để lại cho hắn ấn tượng cũng rất sâu.

- Bảo bối tốt!

Dương Đỉnh Phong được chứng kiến rất nhiều Linh Bảo, lần đầu tiên liền nhìn ra sự bất phàm của nó.

Ô Kim Bảo Trư nghiêm túc lên:

- Đây chẳng lẽ là Hoang Thiên lôi thuẫn?

- Ngươi biết?

- Đây là tín vật lịch đại Lôi Chủ Hoang Lôi Thiên, nghe nói là dùng một tòa huyền thiết sơn bảo tại Đông Hoàng Thiên Đình nghìn trượng rèn luyện thành, đã rèn luyện hơn sáu ngàn năm trong vạn cổ lôi trì, nó mỗi một năm càng nhỏ, uy lực cũng mỗi một năm mạnh, cho tới bây giờ mà nói không có thực lực Thiên Võ Cảnh lục trọng thiên đều rất khó đến gần nó. Bên trong Hoang Lôi thiên xem nó là tín vật của tộc trưởng, cũng xem nó là quà tặng cao quý nhất của vạn cổ Lôi Linh dành cho Hoang Lôi Thiên.

- Rèn luyện sáu ngàn năm?

Tần Mệnh động dung, hắn biết rõ Hoang Lôi Thiên có truyền thống ném vũ khí vào lôi trì rèn luyện, vũ khí bình thường ném vào liền bị chôn vùi, chỉ có chất liệu đặc thù mới có thể kiên trì, nhưng nói như vậy kiên trì vài năm liền khó được, như những món kiên trì hơn trăm năm nghìn năm kia, không có chỗ nào mà không phải là lưỡi dao sắc bén luyện thành thần binh, ẩn chứa lực lượng Hoang Lôi cường hãn, thậm chí có thể trở thành ‘Khí hải’ thứ hai của tộc nhân Hoang Lôi Thiên, trong chiến đấu cung cấp linh lực khổng lồ. Nghìn năm đã rất trân quý, đến sáu nghìn năm gần như không dám tưởng tượng, đây cũng không phải đơn giản là lật ra sáu lần.

- Đây chính là Hoang Thiên lôi thuẫn! Người sử dụng càng mạnh, uy lực càng là khủng bố, ở trong suy nghĩ Lôi Tu thiên hạ, địa vị của nó không thua gì đệ nhất vũ khí Địa Bảng. Nhưng mà Cửu Tiêu Thiên Cực Các không có đem nó liệt vào Huyền Hoàng Bách Binh Bảng, bọn hắn cho rằng đây là hóa thân thứ hai của Lôi Linh, không thể xem như vũ khí thuần túy.

- Làm sao Lôi Chủ lại để nó ở chỗ này?

- Hẳn là mang đi không được! Khẳng định thực lực Lôi Chủ đã ngã xuống Thiên Võ cao giai, thậm chí ngay cả ngũ trọng thiên cũng chưa tới.

Ô Kim Bảo Trư khẳng định, chính là bởi vì mang không đi, cho nên mới thiết trí trận pháp giấu đi, hơn nữa nên rất nhanh liền trở lại.
Bình Luận (0)
Comment