Chương 2974: Táng Hoa! Táng Tâm!
Chương 2974: Táng Hoa! Táng Tâm!
Ô Kim Bảo Trư vừa mới mở miệng, tất cả mọi người sau lưng đồng loạt lui về phía sau hai bước, ánh mắt nhìn về phía Bảo Trư cảnh giác lại phẫn nộ, đều đã có xúc động hầm canh nó, ngươi nha làm sao không tự mình đi thử.
Sắc mặt Tần Mệnh ngưng trọng nhìn lên sương mù vặn vẹo trước mặt, trong lòng còn có chút bồn chồn. Ngộ nhỡ thật bị Bảo Trư nói trúng, hắn cũng không về được nữa.
- Ai muốn cùng ta vào xem?
Tất cả mọi người ngậm miệng, đây cũng không phải là thời điểm phô trương thanh thế hư cấu, ai cũng không muốn trở thành một đống xương cốt.
Tần Mệnh liên tục chần chờ, nắm chặt Thời Không Tinh Thạch xông về sương mù, để phòng ngừa vạn nhất nên để Bạch Hổ lại.
Phần cuối sương mù không phải thời không vô tận, mà là Nguyên Linh sương mù trầm trọng. Tần Mệnh liên tục xuyên qua hai tầng sương mù, dường như chỉ là trong chớp mắt, lại giống như qua thật lâu thật lâu, cảm giác kỳ quái hơn nữa chính là linh lực kịch liệt tiêu tán, đủ để gọi dậy cảm giác khủng hoảng trong nội tâm bất luận kẻ nào.
- Tần Mệnh!
An Linh Tê nhìn thấy Tần Mệnh trống rỗng xuất hiện tại trước mặt, đáy mắt lập tức dấy lên lửa giận, hỗn đản vô sỉ, lại đem bổn cô nương ném cho một con heo!
- Nam tử của ngươi đang ở bên ngoài, không ra đi gặp?
Tần Mệnh gặp thoáng qua An Linh Tê, đi về hướng núi lớn nguy nga.
- Ngươi...
An Linh Tê tức giận đến run rẩy, còn có lần trải qua kinh hồn trước đó, nàng là thật không dám lại trêu chọc cái tên điên này.
- Tại sao ngươi lại đến?
Ngay cả Mộ Dung Tuệ đều có chút chịu không được, tới tới lui lui, ra ra vào vào, xem nơi này là nhà của ngươi a.
Bọn người Tế Dạ Vu Chủ tỉnh dậy, nhìn Tần Mệnh lần nữa trở lại, biểu lộ đều rất quái dị, bên ngoài ngoại trừ Nguyên Linh sương mù chính là thời không sương mù, hắn cũng dám không kiêng nể gì mà đi qua, chẳng lẽ sẽ không sợ chết ở trong hai lớp sương mù? Cái tên điên này đảm phách thật rất lớn!
- Sư tôn các ngươi còn có ở đây không?
Mộ Dung Tuệ nghiêm túc nghênh tiếp hắn:.
- Sư tôn chúng ta không muốn gặp ngươi!
Tần Mệnh đi thẳng qua bên người nàng:
- Vẫn luôn ở bên trong, hay là đi ra bên ngoài?
Mộ Dung Tuệ chạy đến trước mặt Tần Mệnh, vươn hai tay chắn hắn lại :
- Tần công tử, ngươi có thể cho ta một chút tôn trọng hay không, hãy nghe ta nói hết một câu.
- Cái gì?
- Sư tôn ta, nàng không muốn gặp ngươi.
Mộ Dung Tuệ nói nghiêm túc.
- Tâm tư sư tôn ngươi có thể đoán được? Nàng muốn gặp ta, rất mong nhớ đây này.
Tần Mệnh đẩy Mộ Dung Tuệ ra đi lên phía trước.
- Không biết xấu hổ!
An Linh Tê quả thực nhịn không được.
Mộ Dung Tuệ xấu hổ thở dài, cho tới bây giờ chưa thấy qua kẻ nào vô liêm sỉ như thế! An Linh Tê cũng nghĩ không thông, làm sao sư tôn lại có thể dung hạ được hắn? Làm sao có thể cho phép hắn liên tiếp đùa nghịch lưu manh! Đổi thành người khác, khả năng không đợi nói xong câu nói đầu tiên sống sờ sờ giết chết.
Không lâu sau đó, núi lớn nguy nga lần nữa vang lên tiếng ầm ầm dữ dội, Tần Mệnh như là hoàng kim trọng chùy điên cuồng đụng chạm lấy tầng băng trên đỉnh núi.
- Để cho ta đi vào, ta có lời muốn nói với ngươi.
- Cút!!
- Muốn không muốn rời khỏi Vạn Tuế Sơn?
- Cút!
Ta không phải đến cùng ngươi cãi lộn, muốn rời khỏi Vạn Tuế Sơn liền chân thành hãy nghe ta nói một lần.
- Cút!!
- Ngươi thật cho là ta tính khí tốt? Mở hay không mở! Ta hủy cái núi hỏng này của ngươi!
Núi lớn nguy nga trọn vẹn đã trải qua gần mười phút va chạm, không trung tại cánh đồng tuyết cũng trọn vẹn vang vọng mười phút cãi lộn, Tần Mệnh lại một lần nữa tiến vào động đá, để lại đệ tử Vu Điện cùng đám mãnh thú trong cánh đồng tuyết hai mặt nhìn nhau, hai người bọn họ đây là tình huống gì vậy? Thấy thế nào cũng không đúng, nói làm sao nghe cũng không hợp khẩu vị.
- Ta không phải đến cùng ngươi tranh luận về hài tử kia, sau khi trốn về thiên đình lại nói tất cả sau. Sau khi đi vào Tần Mệnh vẫn là nhịn không được nhiều lần nhìn thoáng qua kén cây treo ở trên chạc cây kia, thần sắc cùng tâm tình đều là một hồi phức tạp.
Táng Hoa không muốn nói về hài tử kia, trong ánh mắt lộ ra lạnh giá:
- Nói cách rời khỏi!
- Cho ngươi bao lâu thời gian, ngươi có thể khống chế Thất Nhạc Cấm Đảo tránh thoát thời không sương mù?
- Không xác định!
- Ta đang nghiêm túc nói chuyện cùng ngươi, nếu ngươi thật không phối hợp, ta ra ngoài tìm những người khác.
- Không xác định!
Táng Hoa lạnh lùng nhìn Tần Mệnh.
- Ta nói, ta đang nghiêm túc nói chuyện!
- Ta nói, ta không xác định!
- Nếu ngươi cứ muốn như vậy, chúng ta nói chuyện còn có ý gì?
- Không có ý nghĩa liền đi!!
- Ngươi...
Tần Mệnh chau mày, ánh mắt nhìn về phía Táng Hoa dần dần chuyển sang lạnh lẽo.
Táng Hoa áo đỏ kim quan, cao quý lãnh diễm, đối mặt ánh mắt Tần Mệnh cũng càng ngày càng lạnh.
Hắn không nói, nàng cũng không nói, hai người cứ như vậy lạnh lùng đối kháng thêm vài phút đồng hồ. Bầu không khí trong thạch động cũng bắt đầu trở nên áp lực đến cứng lại, ngay cả nhánh cây tráng kiện đong đưa đều trở nên an tĩnh hơn rất nhiều.
Cuối cùng, vẫn là Tần Mệnh nâng lên một hơi, chủ động hòa hoãn bầu không khí:
- Năm đó ngươi muốn giết ta, ta cũng muốn giết ngươi, ngươi tổn thương ta rất nhiều lần, ta cũng tổn thương qua ngươi, nhưng loại chuyện này kỳ thật không có ai đúng ai sai, chỉ là vị trí khác nhau, lợi ích xung đột. Nếu như không có nửa năm lúc trước kia, ta khả năng vẫn còn có thể cùng ngươi đấu tiếp, nhưng chuyện phát sinh cuối cùng vẫn là đã phát sinh, chuyện cũng không có bình tĩnh như chúng ta tưởng tượng lúc ban đầu, hiện tại cũng đều đã ở Vạn Tuế Sơn, không bằng như vậy, chúng ta đều thối lui một bước, ân ân oán oán năm đó vào hôm nay chính thức hiểu rõ, như thế nào?