Chương 2979: Oanh động (1)
Chương 2979: Oanh động (1)
Tần Mệnh nhắc nhở bọn hắn:
- Bất kể là ai muốn còn sống rời khỏi Vạn Tuế Sơn, đều phải nghe theo chỉ huy, tạm thời để xuống tôn nghiêm cao quý của các ngươi. Ta chỉ nói một câu, người bên trong nọ cũng không tính cách tốt giống như ta, ai dám kháng cự nàng, kết cục tuyệt đối so với chính các ngươi tưởng tượng càng muốn thảm.
- Chúng ta tới đó cần phải làm gì?
Yến Bất Hoán dù sao cũng là Thiên Võ, hít sâu một hơi bình phục cái phần lo lắng không yên cùng căng thẳng trong lòng kia.
- Nghe chỉ huy! Các ngươi chỉ sẽ tiêu hao một ít linh lực, nhưng sẽ không nguy hại đến tính mạng! Linh lực, chính là phí để các ngươi rời khỏi!
Bọn hắn hai mặt nhìn nhau, đều rất mờ mịt.
- Không cần suy nghĩ nhiều, đi vào liền biết. Nhớ kỹ, hết thảy nghe chỉ huy, nếu không sinh tử không phụ trách.
Sương mù trước mặt chấn động dữ dội, một nam tử hùng tráng uy mãnh từ nơi đó đi ra, thân cao gần ba thước, cơ bắp tráng kiện lại không khoa trương, khoác lên áo giáp màu xanh đậm, khí thế bức người.
- Thôn Hải Thú?
Ô Kim Bảo Trư lập tức nhận ra nam tử này, đúng là cự thú biển sâu Thôn Hải Thú biến thành. Nó vẫn luôn hi vọng chiêu đầu cự thú này đến dưới trướng Yêu Chủ, đáng tiếc cố gắng rất nhiều năm đều không có thành công.
- Heo!
Thôn Hải Thú nhàn nhạt lên tiếng, trong hai mắt đen kịt là hai con ngươi xanh đậm dựng thẳng, tràn ngập thú uy điên cuồng hung lệ.
Khóe mắt Ô Kim Bảo Trư co lại:
- Phía trước còn có ba chữ đây này, quên sao?!
Đáy mắt Dương Đỉnh Phong bỗng nhiên tóe ra chiến ý mãnh liệt, giống như là hỏa diễm hừng hực bùng cháy.
Thôn Hải Thú? Vạn năm sau đại hung đại dương đều không có tuyệt chủng sao? Tại thời đại kia của bọn hắn, hắn đã từng hàng phục qua một đầu Thôn Hải Thú, là chém giết ba ngày ba đêm, không biết đầu Thôn Hải Thú này có thực lực vạn năm trước hay không.
Thôn Hải Thú đã nhận ra ánh mắt địch ý, con ngươi dựng thẳng ngưng trọng, như là hai lưỡi đao sắc bén, tập trung Dương Đỉnh Phong.
- Hắn là ai??
- Một lão lưu manh vạn năm điển hình.
Ô Kim Bảo Trư chịu không được người khác luôn nâng lên heo, dứt khoát biến thành một nam tử anh tuấn khoác lên hắc y.
…
Yến Bất Hoán dẫn người xông qua thời không sương mù, vọt vào Thất Nhạc Cấm Đảo. Tại hai tầng sương mù Thời Không cùng Nguyên Linh xâm nhập xuống, rất nhiều người rơi xuống cấm đảo liền lâm vào hôn mê.
Táng Hoa không có cho bọn hắn bao nhiêu thời gian thích ứng, lập tức cướp đoạt linh lực tất cả mọi người, tụ tập đến phụ cận núi lớn nghìn trượng, cùng lúc an bài Cự Linh Viên và các loại mãnh thú gom bọn họ lại cùng một chỗ, cũng không để cho bọn hắn hiểu rõ tình huống nơi này, càng không muốn để cho bọn hắn nhìn thấy quá nhiều chuyện không nên nhìn thấy.
Táng Hoa mặc dù đã tiếp nhận ý kiến của Tần Mệnh, nhưng không có nghĩa là nàng nguyện ý để cho tất cả mọi người biết rõ Thất Nhạc Cấm Đảo tồn tại. Có lẽ tương lai nhất định phải lộ diện, nhưng bây giờ không được, thiên đình cường giả quá nhiều, hơi không cẩn thận nàng liền có thể luân làm mục tiêu, thậm chí bị khống chế thành Khôi Lỗi.
Bọn người Yến Bất Hoán là thật không có hiểu xảy ra chuyện gì, linh lực toàn thân nhanh chóng sút giảm, đến cuối cùng ngay cả nửa điểm đều không thừa. Cự Linh Viên xua đuổi càng làm cho bọn hắn có loại thật sâu nguy cơ, nhưng chuyện cho tới bây giờ đã không có đường lui, chỉ có thể kiên trì phối hợp hành động, nắm chặt thời gian phục dụng linh quả điều trị khí tức, khôi phục linh lực.
Tần Mệnh, Dương Đỉnh Phong, Thôn Hải Thú, Kim Thánh Quân, Ô Kim Bảo Trư, Kim Văn Thanh, Bạch Hổ, sau khi cẩn thận thương lượng tốt đối sách liền rời khỏi biên giới, lần nữa đi sâu vào Vạn Tuế Sơn.
Trạm thứ nhất của bọn hắn chính là mảnh quần sơn Khai Thiên Thánh Điện chiếm lấy khi trước kia, nơi đó là nơi duy nhất Tần Mệnh chủ động xuất hiện qua, hiện tại nên tụ tập rất nhiều người. Quả nhiên, bọn hắn hàng lâm thời điểm, nơi này chí ít có lấy hơn hai ngàn người, cũng lập tức đưa tới oanh động, tất cả những người đang đau khổ tìm kiếm Tần Mệnh đều chen chúc tới.
- Đó là Tần Mệnh?
- Ai gặp qua Tần Mệnh, tranh thủ thời gian nhận thức xem, đó rốt cuộc là phải hay không phải!
- Bốn cánh chim màu vàng, không phải hắn thì là ai!
- Lão tử còn gặp qua sáu cánh đây này! Rốt cuộc là phải hay không phải?
- Đúng! Chính là Tần Mệnh, hắn thật sự tại Vạn Tuế Sơn! Trời xanh a, ta sắp về nhà, ta sắp về nhà!
- Tần Mệnh là vào bằng cách nào? Là hắn dẫn Hoang Lôi Thiên tới Vạn Tuế Sơn, hay là đã xảy ra cái gì ngoài ý muốn?
- Không hổ là Chiến Tranh Chí Tôn, đều giết đến Vạn Tuế Sơn!
- Đó rốt cuộc có phải Tần Mệnh hay không? Ai dám gạt ta, ta dốc sức liều mạng với hắn!
- Đừng lách! Đều đừng lách! Lại lách nặn ra tình cảm!
- Ai sờ ta! Muốn chết a! Ta là nam tử chân chính!
Hơn hai ngàn người từ bốn phương tám hướng tụ tập qua đến, đông nghịt tụ tập một mảnh, đa số đều là đến từ thời đại bọn hắn, bầu không khí oanh động, tiếng hét lớn liên tiếp vang vọng, dục vọng muốn sống kích thích thần kinh mỗi người.
Tần Mệnh huy động cánh chim màu vàng, cường quang đẹp mắt, uy áp như biển, khuôn mặt lãnh tuấn lộ ra kiên nghị cường tráng, trong hai mắt lăng lệ ác liệt bắn tung tóe kim quang, toàn thân hắn bắt đầu khởi động lấy khí thế kinh người, như là sóng lớn chân thật trùng trùng điệp điệp khuếch tán, bao phủ các nơi núi xương, rung động lấy tất cả mọi người xung quanh.
- Tần Mệnh! Chúng ta là Tây Hải, là minh hữu Xích Phượng Luyện vực! Mang bọn ta rời khỏi Vạn Tuế Sơn đi.
- Tần Mệnh, Tần Mệnh, nhìn ta, còn nhớ rõ ta sao, ta trước kia tại Đông Hải đánh qua Tru Thiên điện.
- Ta đều đem toàn bộ gia sản của ta cho ngươi, dẫn ta rời khỏi đi.
- Tần Mệnh, chỉ cần có thể để cho chúng ta rời khỏi nơi này, sau này cái mạng này liền thuộc về ngươi.
- Ta là trực hệ đời sau Thiên Huyền Tông Đông Hoàng Thiên Đình, ta nguyện ý nói động Thiên Huyền Tông ủng hộ Thiên Vương Điện đối kháng Hỏa Vân Thiên!