Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 3015 - Chương 3015: Tự Gây Nghiệt Không Thể Sống (2)

Chương 3015: Tự Gây Nghiệt Không Thể Sống (2) Chương 3015: Tự Gây Nghiệt Không Thể Sống (2)

Dương Đỉnh Phong liền hỏi ba câu, mặc dù ôm lấy khóe miệng tựa hồ là đang khinh miệt Tần Mệnh, nhưng trong ánh mắt vẫn là có lấy vài phần kiêu ngạo không lấn át được.

Còn không có kiêu ngạo hai giây, Mỹ Đỗ Toa vòng một quyền tới:

- Đồ vạn năm trước, làm sao chúng ta biết, ngươi thần khí cái rắm!

Dương Đỉnh Phong như chớp tránh đi:

- Ta liền thích tính cách hoạt bát hiếu động của nàng, làm sao lại có khẩu vị đối với ta như vậy đây?! Ta quyết định, ta nhất định phải cùng nàng sanh con, sinh mười đứa tám đứa, là cống hiến ưu hóa!

- Muốn chết!!

Mỹ Đỗ Toa nổi giận, sanh con sanh con, ai cùng ngươi sanh con, súc sinh!!

Dương Đỉnh Phong nhếch miệng lên đường cong, hài lòng nhìn Mỹ Đỗ Toa:

- Bây giờ trong ánh mắt nàng nhìn ta có hừng hực lửa giận, nhưng rất nhanh chúng liền biến thành hừng hực yêu thương, hừng hực bùng cháy giữa nàng và ta. Tin tưởng ta, chúng ta sẽ có hài tử, thiệt nhiều thiệt nhiều hài tử.

- Lão nương ta chịu không được!

Mỹ Đỗ Toa bừng bừng lên, nhất định muốn giết hắn.

Tần Mệnh tranh thủ thời gian giữ chặt, khuyên nhủ nàng nghĩ lại, lại nhắc nhở Dương Đỉnh Phong.

- Nếu như ngươi muốn về vạn năm trước, có thể ở lại Vạn Tuế Sơn đợi Bất Tử Tà Vương bọn hắn đánh xong, chọn phương thắng hợp tác. Dù sao ngươi cũng đã biết rõ cụ thể biện pháp rời khỏi, cơ hội trở lại vạn năm trước rất lớn. Nếu như ngươi trèo lên thuyền của chúng ta, khả năng liền thật sự không thể quay về thời đại của ngươi.

- Đừng nói nhảm, có người đến!

Dương Đỉnh Phong chỉ vào xa xa, một mảnh sương mù dày đặc màu đen như là Liệp Ưng vỗ cánh nhanh chóng lao vùn vụt, khí tức lăng lệ ác liệt lạnh giá cách rất xa đập vào mặt.

- Cái đó là... Bất Tử Tà Vương? Tại sao bọn hắn lại đến!

Mỹ Đỗ Toa đã nhận ra khí tức Thiên Võ Cảnh lục trọng thiên, hơn nữa khí tức rất quen thuộc, nên chính là Bất Tử Tà Vương!

Ánh mắt Tần Mệnh có chút rùng mình, làm sao Bất Tử Tà Vương lại tìm đến đây!

Sương đen quay cuồng, thế như sóng dữ, cuộn trào mãnh liệt trong đất trời trắng xanh, tràn ngập sát khí vô tận cùng âm lãnh, như là tử thần hàng lâm, làm cho người người sợ hãi.

Bất Tử Tà Vương trong sương mù cuồn cuộn hiện ra chân thân, tóc dài như tuyết, hai con ngươi tinh hồng, trong bóng đêm quỷ dị đến tà khí, hắn từ trên cao nhìn xuống nhìn xuống Tần Mệnh.

- Người của các ngươi đâu!!

- Tà Vương chỉ chính là...

- Người của Thiên đình thời đại ngươi đâu, đều đi đâu!

Khí tức Bất Tử Tà Vương uy nghiêm đến lạnh giá, hai con ngươi tinh hồng dường như bắt đầu khởi động lấy sát khí núi thây biển máu, làm cho người khác run rẩy. Hai ngày trước bỗng nhiên có người nói cho hắn biết, người Thiên đình thời đại này gần như cũng không trông thấy, tìm khắp bất luận nơi hẻo lánh gì tại Vạn Tuế Sơn cũng không thấy, rất có thể là Tần Mệnh mang theo bọn hắn chạy đi! Bất Tử Tà Vương không nghĩ tới động tác của Tần Mệnh lại nhanh như vậy, vừa thừa thời gian ngắn ngủi đánh lui Cùng Kỳ, tự thân đi ra ngoài tìm kiếm, hắn bức thiết biết rõ rốt cuộc là Tần Mệnh ẩn nấp bọn họ, hay là đã thật sự vô thanh vô tức rời khỏi!

Hai ngày, rốt cục cũng để cho hắn đuổi theo được Tần Mệnh!

- Chúng ta đã nói, tự mình mang theo người của riêng mình về thời đại bản thân, ta giống như không có làm vượt cổ nhân các ngươi đi, lý do để Tà Vương ngươi đây hưng sư vấn tội từ đâu ra?

Tần Mệnh giằng co với Bất Tử Tà Vương, mà trong hắc khí cuộn trào mãnh liệt phía sau hắn hiển nhiên còn ẩn núp lấy rất nhiều cường giả.

- Tại trước khi chúng ta rời khỏi Vạn Tuế Sơn, các ngươi đừng mơ tưởng chạy thoát, nếu không... Ta sẽ hiệu triệu cổ nhân khai chiến các ngươi!

Giọng điệu Bất Tử Tà Vương trở nên lăng lệ ác liệt đến cấp bách, hắn tuyệt đối không thể bỏ mặc Tần Mệnh rời khỏi, ngộ nhỡ biện pháp Tần Mệnh nói cho hắn là sai lầm, hắn đến lúc đó ngay cả cơ hội tìm người trả thù cũng không có.

- Trong ước định khi trước của chúng ta cũng không có một đầu nào như vậy!

- Trước là trước, bây giờ là bây giờ. Nếu như ngươi thông minh, nên hiểu ý của ta.

Bất Tử Tà Vương đã liên minh cùng Hắc Ma Chiến Tôn, hơn nữa hai ngày trước vừa trọng thương Cùng Kỳ cùng các loại hung thú, uy danh phóng đại, hiện tại đội ngũ tập hợp bên người hắn đã đủ để ngăn được thậm chí hủy diệt một phương Tần Mệnh. Nhưng, Cùng Kỳ vẫn còn uy hiếp, hơn nữa khí diễm cuồn cuộn muốn báo thù, khả năng lại lên chiến sự bất cứ lúc nào, hắn hiện tại quả thực không có càng nhiều tinh lực đi đuổi theo thời không tuyến gì, càng không dám đem chuyện quan trọng như vậy giao cho người khác đi làm, chỉ có thể qua đến uy hiếp Tần Mệnh.

Tần Mệnh yên lặng nhìn hắn trong chốc lát, cười nhạt một tiếng:

- Không cần làm khẩn trương như vậy, ta bây giờ không phải là vẫn còn tại Vạn Tuế Sơn sao, có chuyện gì thì nói thật tốt.

- Người của ngươi đều đến đâu!

Bất Tử Tà Vương có một loại cảm giác bị đùa nghịch, chúng ta ở đằng kia liều chết liều sống ác chiến, ngươi vậy mà thoải mái nhàn nhã đuổi theo thời không tuyến? May mắn để cho hắn tìm đến Tần Mệnh, nếu không hắn đường đường là Bất Tử Tà Vương muốn thành kẻ đần!

- Lên thuyền.

- Thuyền ở đâu?

- Trôi trong Thời Không Trường Hà.

- Ngươi đùa bỡn ta??

- Chúng ta tạo một con thuyền, dùng xiềng xích buộc lại ném vào dòng thời không. Ta làm như vậy không có mục đích khác, chính là sợ loạn chiến ở giữa cổ nhân các ngươi lan đến gần chỗ đó, cũng là vì có thể để cho ta càng yên tĩnh đuổi theo thời không tuyến, tìm kiếm Thời Không Tinh Thạch.
Bình Luận (0)
Comment