Chương 3048: Điểm hồn làm đèn, băng qua vạn năm thời không (2)
Chương 3048: Điểm hồn làm đèn, băng qua vạn năm thời không (2)
Những Thiên Võ này bình thường cao cao tại thượng, diễu võ dương oai, phất tay dời núi lấp biển, tự nhận đệ nhất thiên hạ, làm sao tại thời khắc mấu chốt lại đều không có động tĩnh? Tần Mệnh mặc dù là Chí Tôn, nhưng dù sao cũng chỉ là Thiên Võ Cảnh tam trọng thiên, các ngươi tứ trọng thiên cùng ngũ trọng thiên, thậm chí lục trọng thiên làm sao không biết xấu hổ nghẹn đứng ở chỗ này! Mặt mũi đâu??
- Ta thử xem!
Kim Thánh Quân cắn răng một cái, Kim Văn Thanh vô ý thức muốn đưa tay ngăn trở, nhưng cánh tay nâng lên vẫn là ngừng ở giữa không trung, yên lặng buông xuống. Tất cả mọi người như là lên một con ‘Thuyền’, muốn thoát khỏi vực sâu, nhất định phải toàn thể phát lực. Nàng khi trước còn gửi hi vọng ở Tần Mệnh, nhưng hiện tại xem ra Tần Mệnh dường như đã cố hết sức.
- Một mình Tần Mệnh không được, hai chúng ta đi qua thử xem. Nếu như chúng ta không được, các ngươi cùng lên.
Kim Thánh Quân nắm chặt nắm đấm, hắn người mang cấm thuật Khai Thiên Thánh Điện, bốc hơi khí tức huyết nhục, tiêu hao linh lực thần hồn, có thể phát huy uy lực động trời, thậm chí trạng thái cực hạn có thể chấn vỗ Thiên Đạo, dẫn phát thiên uy.
Trong dòng thời không này, có lẽ sẽ có chút ít hiệu quả.
Kim Văn Thanh gật đầu, chúng ta cùng đi!
Mỹ Đỗ Toa nói:
- Tiếp theo đến ta!
Đám Thôn Hải Thú chần chờ xuống, cũng nhẹ gật đầu, chúng ta theo sau.
Đúng lúc này, thanh âm của Tần Mệnh từ trong dòng thời không tung bay đi qua:
- Táng Hoa! Đuổi theo ta, về thời đại loạn võ! Từ nơi đó tìm kiếm Vạn Tuế Sơn, lại về lại thiên đình!
- Táng Hoa? Táng Hoa gì?
- Về thời đại loạn võ? Tần Mệnh muốn làm gì?
Đám người Kim Thánh Quân kỳ quái nhìn qua Tần Mệnh xa xa, lại có biện pháp mới sao? Lần này giống như rất có lòng tin.
Tần Mệnh không đợi Táng Hoa đáp lại, hắn nhắm lại, nỉ non một câu gì, mơ hồ không rõ, ngay cả Tần Lam đều không nghe thấy, đợi Tần Mệnh lần nữa mở mắt ra, vệt nước mắt mông lung đã trọn vẹn biến mất trong ánh mắt, chỉ còn lại có quyết tuyệt cùng điên cuồng.
- Phụ thân! Ngài muốn làm gì à?
Mặc dù Tần Lam không hiểu nhiều, nhưng vẫn là có một loại cảm giác rất xấu.
- Nhớ kỹ lời của ta, không được quay đầu, nghe theo phần chỉ dẫn trong nội tâm con, ôm lấy trái tim của ta... Về loạn võ!
Tần Mệnh tháo xuống mặt nạ hoàng kim, tháo xuống áo giáp cùng bao tay hoàng kim.
- Phụ thân... Ta... Sợ...
- A!!
Tần Mệnh ngửa đầu, khàn giọng gào thét, quyết tuyệt điên cuồng! Một cỗ khí tức cuồng loạn phá thể ra đến, tóc dài nhảy múa cuồng loạn, y phục bay phần phật, hai mắt hắn ứ máu, kim quang lập loè, tiếng nỉ non khi trước tại lúc này hóa thành gào thét.
- Nguyệt Tình! Yêu Nhi! Hân Nhi! Ngọc Chân... Những người thân của ta... Chờ ta trở lại! Chờ ta... Trở lại!
- Ầm ầm!
- Phốc phốc!!
Nháy mắt bạo hưởng, ầm ầm thời không!
Huyết nhục bay tứ tung, xương vỡ tung bay!
Cường quang sôi trào, sông dài tạo nên trùng trùng điệp điệp rung động!
Thất Nhạc Cấm Đảo sâu trong sương mù, tất cả mọi người hít vào từng ngụm khí lạnh, kinh hãi nghẹn ngào.
Làm gì!!
Tần Mệnh tự bạo?
Tần Mệnh ở trong tầm mắt bọn hắn nứt vỡ bản thân, máu tươi, thịt nát, xương trắng, thậm chí cánh chim màu vàng, đều trong một cái chớp mắt điên dại, theo năng lượng cuồng liệt cuộn sạch bốn phương tám hướng.
Cùng với cái tiếng gào thét khàn giọng kia, cùng với cái tiếng hò hét quyết tuyệt kia, một màn này... Thê mỹ thời không...
- A!!
Tần Lam thét lên, dùng sức bưng kín cái miệng nhỏ nhắn, đôi mắt to sáng ngời lắc lư dữ dội, cái đầu nhỏ vù vù trống rỗng.
Quỷ Đồng đều dại ra ở trong kia, thân thể nho nhỏ không thể khống chế run run, một màn huyết tinh lại đột nhiên mãnh liệt trùng kích lấy tâm linh nhỏ bé của hắn.
Thời gian dường như bất động, không gian dường như cứng lại, giờ khắc này tất cả mọi người ngây dại, cũng rung động, ngay cả trái tim đều dường như bị cái gì đó hung hăng nắm lấy.
Đã xảy ra chuyện gì? Tần Mệnh muốn làm gì?
Nhưng một màn kế tiếp, lại một lần nữa rung động thần kinh tất cả mọi người. Huyết nhục hài cốt phất phới phiêu tán sau khi kịch liệt xông ra trên mấy trăm vạn thước lại dần dần dừng lại, lại một lần nữa bắt đầu hội tụ, nhưng không phải tổ thành hình người, mà là trong ánh mắt trợn mắt hốc mồm của tất cả mọi người tổ kiến dựng lấy cái gì đó, vốn là hài cốt, lại là huyết nhục, chỉ còn một trái tim bành trướng nhảy động lơ lửng ở bên trên.
- Thuyền? Đó là... Thuyền??
Có người run lên da đầu, hàm răng đều run lên, đó rõ ràng là một con thuyền máu chảy đầm đìa, một chiếc thuyền dùng xương cốt đắp thành khung, dùng huyết nhục xây làm vách, dùng linh lực kết dính lại.
Tần Mệnh hủy đi xương cốt của mình, đắp một con thuyền xương?
Tần Mệnh dùng huyết nhục của mình tạo thành một chiếc thuyền?
Sắc mặt bọn người Kim Thánh Quân trắng xanh, ánh mắt lắc lư, đợi cả buổi vậy mà đợi đến lúc một màn như vậy, trông mong hồi lâu vậy mà nhìn thấy như thế một hồi điên cuồng đầm đìa đẫm máu như thế!
Đây chính là biện pháp??
Đây chính là cách cuối cùng Tần Mệnh có thể dùng sao??
Tần Lam run rẩy bưng lấy Hoàng Kim Tâm đang nhảy lên của Tần Mệnh, đứng ở trên thuyền xương máu chảy đầm đìa, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, thân thể run run, trong ánh mắt trừng trừng đung đưa mông lung, ở bên trong mông lung thấm ra vệt nước mắt, thật lâu... Thật lâu... Một tiếng gào thét chói tai vang vọng thời không, Tần Lam ôm lấy trái tim của Tần Mệnh, trùng trùng điệp điệp quỳ gối trên ‘thuyền giấy’, sâu trong ý thức đột nhiên bộc phát ra dày đặc bề bộn mảnh vỡ trí nhớ, như là mưa to gió lớn tập kích đến trong đầu, trùng kích lấy ý thức non nớt của nàng.
Trên Thất Nhạc Cấm Đảo, tất cả mọi người bị cái tiếng thét tê tâm liệt phế kia của Tần Lam làm tỉnh giấc, lại bị một màn thê lương này lần nữa nắm lấy trái tim.