Chương 3057: Đi con đường nào (1)
Chương 3057: Đi con đường nào (1)
Có người cau mày, một tay muốn chấn mở cánh hoa giận dữ mắng mỏ nữ tử, kết quả vừa muốn đưa tay, linh lực toàn thân vậy mà như thủy triều sút giảm, không đợi hắn phản ứng kịp, linh lực ở bên trong kinh mạch cùng khí hải đã biến mất sạch sẽ, giống như bị sinh vật nào đó cho sống sờ sờ hút khô, ngay cả ý thức đều một hồi suy yếu hoảng hốt dữ dội.
- Linh lực của ta đâu? Linh khí của ta đâu?!
Những người khác liên tiếp hít vào từng ngụm khí lạnh, đầy mặt kinh hãi, bởi vì là linh lực của bọn hắn vậy mà đều tiêu tán toàn bộ, không có bất kỳ dấu hiệu, cũng không biết đi đâu, cứ như vậy không dư thừa không còn một chút gì. Xảy ra chuyện gì, linh lực làm sao có thể đột nhiên không còn? Bọn hắn kinh hãi nhìn lẫn nhau, lại nhìn nữ tử thần bí hàng lâm trên không trung.
Đã mất đi linh lực, bọn hắn ngay cả khí tức đều yếu đi, rất nhiều mãnh thú hoảng sợ lui về phía sau, đã nhận ra nguy hiểm cực lớn.
- Còn muốn ta lặp lại lần nữa? Cút!
Người đến đúng là Táng Hoa, tuy nhiên chỉ là một luồng phân thần, do nghìn vạn cánh hoa đan vào mà thành. Bản thể nàng còn ở trên Thất Nhạc Cấm Đảo, chống cự lại nghìn vạn thú triều cùng biển người xâm nhập, trong chỗ này đã giết thành một mảnh.
Mọi người kinh nghi khó định, thở hổn hển căng thẳng liên tiếp lui về phía sau. Cánh hoa tiếp tục trôi nổi, theo sát mỗi người, uy nhiếp bọn hắn.
Táng Hoa đi tới trước mặt Tần Lam, yên lặng nhìn trái tim nàng ôm thật chặt trong ngực kia, trái tim đã ảm đạm vầng sáng, cũng dường như đã mất đi sức sống, lại bị Tần Lam gắt gao ôm lấy. Còn xương cốt huyết nhục Tần Mệnh, cũng đều vung đầy đất, nhưng bên trên đã nhìn không tới bao nhiêu vết máu, đều tại lúc băng qua thời không rơi trong dòng thời không mênh mông, rơi đến thời đại không biết.
Đã chết rồi sao?
Tần Mệnh tung hoành Cổ Hải Thiên đình hơn mười năm, cứ như vậy chết ở trong thời không?
Chiến Tranh Chí Tôn ngông cuồng tự đại, cuối cùng cũng không phải thân Bất Tử.
- Ngươi là ai?
Quỷ Đồng giương lên cái đầu nhỏ, hiếu kỳ nhìn Táng Hoa, hắn cảm giác nữ tử này không giống như là người xấu.
- Ngươi là ai!
Đám người tản ra vẫn là rất khiếp sợ, nhịn không được hô lớn, linh lực của chúng ta chẳng lẽ là bị nữ tử này cướp đi? Làm sao nàng làm được!
Táng Hoa không nói, phất tay đánh ra một mảnh cánh hoa diễm lệ, muốn mang Quỷ Đồng Tần Lam đi, ngay tại lúc này, Tần Lam nằm rạp trên mặt đất vậy mà lại cử động.
- Tỷ tỷ?
Quỷ Đồng kinh hỉ, không lại ngang bướng cũng không lại đùa giỡn, nhu thuận muốn nâng Tần Lam dậy.
Tần Lam lung la lung lay đứng lên, rõ ràng là một hài tử ngây thơ, ánh mắt lại lạnh giá không gì sánh được, hơn nữa tràn ngập huyết văn Yêu Hoa. Nàng giống như không có chú ý tới tình huống xung quanh, yên lặng ngẩng cao đầu, nhìn phương đông xa xôi. Giờ khắc này, khí tức của nàng vô cùng quái dị, như là một tôn Thần Linh nhỏ tuổi, cho người một loại áp bách cùng nguy hiểm không cách nào nói rõ.
Táng Hoa đều có chút tụ lông mày, phát giác được vài phần uy hiếp.
Tần Lam cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Quỷ Đồng, ôm lấy trái tim của Tần Mệnh, đáy mắt nàng nháy mắt bộc phát tia máu, một cỗ khí tức kinh người mãnh liệt ầm ầm khuếch tán. Gần như ngay trong chớp mắt, không gian trong phạm vi vạn thước như là thủy tinh nhận đến trọng kích, phá thành mảnh nhỏ, mất trật tự giòn vang. Cả mảnh không gian đều vỡ vụn, cây cối, đá lớn, núi lớn, thậm chí là nhân loại cùng yêu thú, đều bị sống sờ sờ tách rời. Ngay cả phân thân Táng Hoa dùng cánh hoa ngưng tụ đều bị xé nát, theo không gian vỡ tan đến tán loạn.
Bỗng nhiên nghiền nát, bỗng nhiên tối tăm, bọn hắn còn chưa hiểu xảy ra chuyện gì, càng ngay cả một tiếng kêu gào đều không có, đã bị không gian chấn vỡ, bị tối tăm thôn phệ, theo tiếng rầm rầm giòn vang cuốn vào hư không.
Tần Lam mang theo Quỷ Đồng, bước vào hư không, trong vạn thước không gian trở lại bình thường, nhưng mà cái gì cũng không có, trống rỗng, hoàn toàn yên tĩnh.
Tại phương đông xa xôi, Cổ Hải mênh mông, sâu trong Cửu Nguy Sơn nguy nga cao vút, một nữ tử to lớn không gì sánh được đang trong lúc ngủ say mở mắt, một khắc này, cả phiến thiên địa đều dường như thức tỉnh, một cỗ khí tức khủng bố mênh mông tràn ngập cái mảnh non sông kia, vô số sinh linh kinh hãi quỳ xuống, phủ phục kính bái.
…
Sâu trong Thất Nhạc Cấm Đảo, thân thể mềm mại của Táng Hoa một hồi đong đưa, khóe miệng vậy mà tràn ra máu tươi. Nàng cân nhắc đi ra bên ngoài nguy hiểm, đặc biệt ngưng tụ lượng lớn hồn lực hóa thành phân thân, qua đi tìm trái tim của Tần Mệnh, thật không nghĩ đến vậy mà trong nháy mắt đãbị hủy diệt, mà kẻ hủy diệt nàng lại còn là nữ hài nhi xinh xắn kia?
Phân thân bị hủy, bản thể linh hồn nàng cũng nhận trọng thương.
Rốt cuộc nữ hài kia là ai?
Tại sao có thể có năng lượng khủng bố như vậy!
Táng Hoa lập tức triệu tập lượng lớn cánh hoa, xông ra Thất Nhạc Cấm Đảo, lại chạy tới khu vực đó, nhưng ngoại trừ hơn khu trống không vạn thước, thì cũng không có nhìn thấy Tần Lam, lại tìm tòi nơi khác, cũng đều không có bất kỳ phát hiện nào.
Không có Tần Lam, không có trái tim kia, Táng Hoa cuối cùng chỉ có thể vụn vặt lẻ tẻ tìm đến một ít hài cốt huyết nhục còn sót lại của Tần Mệnh, mang về Thất Nhạc Cấm Đảo.
Thất Nhạc Cấm Đảo hỗn chiến duy trì sinh cơ, số lượng nhân loại cùng Linh Yêu xông tới chỗ này từ mấy ngàn bạo đã tăng tới hơn vạn... Ba vạn... Trong đó thậm chí có chút ít Thiên Võ cường hãn.
Táng Hoa không thể không toàn lực ứng phó, khống chế Nguyên Linh sương mù bao phủ non sông, cắn nuốt tất cả kẻ xông vào, chỉ dẫn bọn người Mỹ Đỗ Toa bắt giết Thiên Võ.