Chương 3059: Mai táng (1)
Chương 3059: Mai táng (1)
- Thất Nhạc Cấm Đảo có thể che dấu ở hải vực, tránh né nguy hiểm, luôn muốn tốt hơn so với ở nơi này bị người khác ‘Đi thăm’. Chúng ta cũng không thể ở đây quá lâu, phải mau chóng đuổi theo đến Vạn Tuế Sơn, Cổ Hải chính là lựa chọn tốt nhất.
Tế Dạ Vu Chủ quay người muốn báo cáo Táng Hoa.
Mỹ Đỗ Toa hô dừng hắn:
- Đợi một chút, Tần Mệnh thì sao?
- Tần Mệnh? Không phải đã chết rồi sao?
Tế Dạ Vu Chủ nhíu mày, tuy nhiên lần nữa nhắc đến cái tên Tần Mệnh này đã không lại có chống lại cùng đối kháng như khi trước, vẻ mặt ngược lại có chút phức tạp. Nói chết thì chết, cứ như vậy không còn, hắn vậy mà còn có chút không thích ứng, không thể tin được.
- Hài cốt Tần Mệnh? Nhi nữ của Tần Mệnh a! Nguyên Linh Chí Tôn không phải đã đi ra tìm sao trước đó rồi sao?
Sắc mặt Mỹ Đỗ Toa chợt lạnh lại, nàng đã chú ý tới có một mảnh cánh hoa thừa dịp loạn lao ra, mới ở lại ứng phó loạn chiến, nếu không nàng đã sớm ra đi tìm. Tính cách Mỹ Đỗ Toa vô cùng nghĩa khí, Tần Mệnh vì tất cả mọi người hy sinh bản thân, nàng nhất định phải đem hài cốt hắn mang về thiên đình, bảo vệ tốt hài tử của hắn.
- Táng Hoa Vu Chủ đã đi tìm qua, không cần các ngươi hao tâm tổn trí. Các ngươi vẫn là nên tản ra, ứng phó những cổ nhân bên ngoài kia, có thể giết bao nhiêu thì giết bấy nhiêu, nhưng một tên cũng không thể thả đi.
Tế Dạ Vu Chủ để lại câu nói liền đi, nếu hắn dám đi theo báo cáo với Táng Hoa, đề nghị thừa dịp trước khi bên ngoài còn không có phản ứng kịp, mau chóng xông vào Cổ Hải, trốn đi, sau đó nghĩ biện pháp đuổi theo Vạn Tuế Sơn.
Nơi này là thời đại loạn võ nguy hiểm đến hỗn loạn, cách niên đại bọn hắn hơn một vạn năm, hắn thực không muốn ở lại.
Nhưng mà, đối mặt đề nghị nghiêm túc hẳn hoi của hắn, Táng Hoa lại đặc biệt không có đáp lại. Nàng đang đứng tại đỉnh núi, nhìn qua phương xa, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng dường như xuyên thấu qua mênh mông sương mù. Bây giờ là thời cơ tốt để rời khỏi, nhưng trái tim của Tần Mệnh thì sao? Nếu như Thất Nhạc Cấm Đảo đi, ai lại đi tìm trái tim của hắn, ai lại đi tìm hai hài tử kia.
Táng Hoa không nghĩ tới bản thân sẽ có một ngày quan tâm đến Tần Mệnh, nhưng giờ khắc này, nàng lại thật sự đang do dự.
Nữ hài kia đến cùng có thân phận gì? Hủy xương làm thuyền băng qua thời không dường như cũng có quan hệ cùng nàng.
Trên người nàng cất dấu bí mật gì, lại muốn mang trái tim của Tần Mệnh tới nơi nào?
…
Trong thạch động, Táng Hoa mai táng hài cốt Tần Mệnh, tự tay khắc xuống mộ bia.
- Mẫu thân, đây là cái gì a?
Nam hài rất vui vẻ, hôm nay lại được mẫu thân dẫn ra kén cây, còn là tự thân ôm hắn ra đến, tự lúc biết nhận thức đến nay, đây là lần đầu tiên mẫu thân chủ động ôm hắn. Nhưng, mẫu thân lại dẫn hắn tới trước mặt một đống đá, còn dùng bia đá khắc lại hai chữ. Nam hài vui vẻ chỉ vào hai chữ trên tấm bia đá:
- Ta biết a, Tần... Mệnh... Mẫu thân, ta đọc đúng không?
- Quỳ xuống.
Táng Hoa nói nhẹ, khuôn mặt đẹp đẽ vẫn lãnh diễm, thanh âm vẫn lạnh giá, nhưng đôi mắt trong trẻo lạnh lùng kia đã từ từ nổi lên tí ti sương mù.
Nam hài kỳ quái nhìn mẫu thân, không phải vẫn luôn dạy hắn phải vĩnh viễn đứng vĩnh viễn không khom người sao? Làm sao lần đầu tiên dẫn hắn đi ra liền để hắn quỳ xuống.
- Đây là... Mộ sao?
- Quỳ xuống!
Nam hài nghe ra mẫu thân nghiêm khắc, chần chờ, ngoan ngoãn quỳ gối trước đống đá, hiếu kỳ nhìn hai chữ trên tấm bia đá. Màu chữ đỏ tươi, hình như là dùng máu viết lên? Trong sách đã từng gặp, cái này hình như là một ngôi mộ, là dùng đến vùi người chết. Làm sao mẫu thân lại chôn một ngôi mộ ở trong nhà? Cảm giác là lạ a.
- Mẫu thân, trong đây chôn ai a.
- Quỳ!
- Nha.
Nam hài vểnh lên vểnh lên miệng, nhưng tiểu gia hỏa giống như có cỗ bướng bỉnh nhiệt tình, quỳ trong giây lát, lại hô đứng lên:
- Quỳ sao.
- Quỳ!!
- Nha.
Hài tử không phục lại quỳ xuống, vụng trộm nhìn Táng Hoa một cái:
- Quỳ tới khi nào a.
- Bảy ngày!
- À??
Khuôn mặt nhỏ nhắn của hài tử đều khổ, phải bảy ngày a.
Táng Hoa yên lặng nhìn bia đá, nhìn hai chữ máu chảy đầm đìa bên trên, khóe mắt mông lung thấm ra hai giọt nước mắt, rơi qua đôi má lạnh giá. Nàng chưa từng nghĩ tới cuộc đời này sẽ vì một nam tử mà rơi lệ, nhưng đây đã là lần thứ hai, nàng chưa bao giờ nghĩ tới lại còn có thể có liên hệ cùng nam tử này, lại bất tri bất giác rung động. Bao nhiêu lần muốn cho hắn chết, bao nhiêu lần muốn tự tay hủy hắn, nhưng đến khi hắn thật chết ở trước mặt, khi nàng tự tay nhặt lên những hài cốt kia, trái tim lại lần nữa run rẩy.
Táng Hoa chậm rãi giơ tay lên, muốn đụng vào bia đá lạnh giá một cái, lại yên lặng rơi xuống, trong tay áo dùng sức nắm chặt.
- Mẫu thân?
Nam hài sợ hãi khẽ gọi, vậy mà lại nhìn thấy mẫu thân rơi lệ, là ai khi dễ nàng sao?
Táng Hoa nhắm mắt lại, toàn thân bay múa lên từng mảnh cánh hoa, như là từ huyết nhục tách ra, từ trong linh hồn tróc ra, cánh hoa tươi đẹp thê mỹ, lăng không bay múa, từ hơn mười đến trên trăm lại đến gần nghìn, chúng như là vô số tinh linh bay múa ở trên không, một lát xoay quanh toàn bộ xông ra khỏi sơn động.
- Táng Hoa! Không quan trọng lại đợi!
Bên ngoài, Tế Dạ Vu Chủ đã đợi không kịp phẫn nộ hô lớn, như thế nào? Đến cùng như thế nào? Mang theo Thất Nhạc Cấm Đảo đi nhanh lên a, thời điểm này vẫn còn lề mề cái gì! Nếu như chờ tin tức tản ra lại đi khả năng liền đi không được nữa!
Nghìn cánh hoa xông ra sơn động, bay qua trời cao, trong ánh mắt kinh ngạc của Tế Dạ Vu Chủ rậm rạp chằng chịt đụng ra sương mù. Chúng mang theo huyết nhục Táng Hoa, mang theo linh lực bành trướng, cũng mang theo bộ phận lực lượng linh hồn nàng, ở trên không hội tụ thành một phân thân Táng Hoa nguyên vẹn, xinh đẹp tuyệt luân, uy nghiêm cao ngạo, tách ra ánh sáng màu đỏ hoa mỹ. Nàng có lấy thực lực Thiên Võ cảnh, tay ngọc quấn quít lấy sợi xiềng xích áo nghĩa, đi về hướng tầng mây tối tăm.