Chương 309: Bò cũng phải bò trở về (1)
Mãng Vương tức giận nhìn đại trưởng lão, một lúc lâu sau mới thoáng khống chế cảm xúc:
- Cánh tay ngươi trước tiên gửi ở trên người ngươi! Chúng ta tiếp tục liên minh, đi Lôi Đình cổ thành một chuyến, ta ngược lại muốn xem bọn họ muốn làm gì.
Vân Mộ Bạch đứng ở đỉnh cao của một ngọn núi, nhìn đội ngũ tìm kiếm như thủy triều rút đi, rốt cục cũng thở phào nhẹ nhõm. Một trận ho khan kịch liệt, huyết khí trong ngực và bụng dâng lên, máu chảy trào, hắn vốn định đè lại, nhưng vẫn phun ra. Hơn mười năm qua chưa từng bị thương nghiêm trọng như vậy, tâm mạch thiếu chút nữa vỡ vụn, hắn ôm lấy vết thương, sắc mặt tái nhợt.
Tin tức đã khuếch tán đến rừng rậm Vân La, xem ra bọn người Nguyệt Tình đã an toàn chạy ra ngoài, nhưng kế tiếp làm sao bây giờ?
Trong rừng sâu núi thẳm đều oanh động, có thể tưởng tượng Bắc Vực bây giờ đã oanh động đến trình độ nào, đừng nói bát tông ngũ Vương, ngay cả các thế lực khác cũng sẽ tụ tập ở Lôi Đình cổ thành.
Không cần đích thân đến Lôi Đình cổ thành, đều có thể tưởng tượng ra được sẽ là loại tràng diện gì.
Đối mặt với quần hùng Bắc Vực, ai có thể phá cục? Có cách nào để phá vỡ nó?
Tần Mệnh thật sự có biện pháp, hay là mượn cơ hội tự mình chạy trốn?
- Thủ Vọng Hải Ngạn... Thủ Vọng Hải Ngạn...
Mộ Bạch trưởng lão nhẹ nhàng nỉ non, nơi đó còn có bí mật nào khác sao? Hắn tuy rằng là nhìn Tần Mệnh lớn lên, nhưng kỳ thật tâm tư đều đặt ở trên việc bồi dưỡng Nguyệt Tình, cũng không có bao nhiêu chú ý Tần Mệnh, hắn cũng không muốn để ý tới sự vụ trong tông. Nếu như không phải Nguyệt Tình, rất có thể nhiều năm trước hắn đã rời khỏi Thanh Vân tông, vân du thiên hạ.
- Thôi, đi Lôi Đình cổ thành một chuyến đi.
Mộ Bạch trưởng lão hạ quyết tâm, mặc kệ tình hình phát triển như thế nào, hắn đều phải tận khả năng cứu Nguyệt Tình.
Đây là đồ đệ đầu tiên của hắn, cũng là đồ đệ duy nhất, không thể cứ như vậy chết trong loạn cục.
Theo Bắc Vực động loạn, càng ngày càng nhiều cường giả tụ tập đến Lôi Đình cổ thành.
Gần đây tới đây góp vui chính là trấn thành và tổ chức phụ cận, trong đêm khuya ngày hôm sau tin tức truyền ra, một đám võ giả cường hãn liền ẩn núp vào Lôi Đình cổ thành, ở giữa đường phố trống vắng, bay thẳng vào thành phủ.
Nhưng...
Tông chủ Thanh Vân tông đã thức tỉnh, thần thức bao phủ thành phủ, không đợi bọn họ tới gần, đạo đạo cường quang như giao long xuất hải, bay lên không bạo phát, kéo theo quang huy mênh mông, từ trên trời giáng xuống, liên tiếp oanh giết người xông vào. Không đợi người Tần gia phát hiện có xâm lấn, những tên xui xẻo này đã chết ở bên ngoài thành phủ.
Đám người Đồ Vệ âm thầm khiếp sợ, không hổ là một trong những bá chủ Bắc Vực, tuy rằng trọng thương, nhưng thánh uy vẫn khủng bố như trước.
Lý Linh Đại nhanh chóng phân phó điều tập tất cả dược liệu, đưa đến chỗ tông chủ Thanh Vân tông, trước mặc kệ có thích người này hay không, nhưng ít nhất hắn có năng lực thủ hộ Tần gia, khôi phục thêm một chút thương thế, nhiều hơn một chút hy vọng sinh tồn.
Tông chủ Thanh Vân tông không cần những dược liệu kia, sinh mệnh thủy đã làm cho hắn vượt qua giai đoạn gian nan nhất, hiện tại có thể tự mình khôi phục, đêm khuya, hắn phóng thích ra thánh uy mênh mông cuồn cuộn, tám đạo cường quang từ sâu trong thành phủ đánh lên cao, giống như là thủy triều thác nước mãnh liệt mênh mông, lại giống như là cơn lốc xoay tròn, tiếng nổ oanh oanh mãnh liệt không ngớt, kinh hãi cả thành dân, cường quang chiếu sáng thiên địa.
Tám quang triều năng lượng không chỉ chấn nhiếp bọn cướp ngoài thành, cũng an ổn lòng dân trong thành, cũng là thôn nạp linh lực trong thiên địa, trợ giúp tông chủ Thanh Vân tông khôi phục thương thế.
Càng ngày càng có nhiều người tụ tập ở Lôi Đình cổ thành, nhưng không có ai dám tới gần, đều ẩn núp ở vùng hoang dã gần đó, lẳng lặng quan sát.
Bọn người Đồ Vệ thoáng thở phào nhẹ nhõm, nhưng tảng đá trong lòng vẫn đang treo cao, đây mới chỉ là khởi đầu, cường giả chân chính ở phía sau, ai cũng không xác định Lôi Đình cổ thành sẽ gặp phải vận rủi gì.
Tất cả những gì họ có thể làm là cầu nguyện.
Tần Dĩnh quỳ gối trước mộ phần của phụ mẫu, lệ rơi như mưa:
- Phù hộ ca ca, đừng trở về nữa, để cho hắn chạy trốn đi. Chúng ta... Không muốn liên lụy hắn nữa...
Vân La sâm lâm phần cuối cùng, oanh động đến từ Bắc Vực tạm thời còn không có truyền đến nơi này, lại bị cảnh tượng khác oanh động.
- Mở!
Khương Bân điên cuồng gầm thét, hồn lực mãnh liệt hóa thành một con gấu khổng lồ mấy chục thước, va chạm vào núi cao phía trước, cuồng bạo trùng kích vỡ núi. Cự Hùng như là Linh Yêu thật sự, hùng tráng khổng lồ, cả người mãnh liệt thiêu đốt hắc viêm, liên tục hơn mười lần va chạm, chấn đến khương Bân khí huyết dâng lên, cũng đem ngọn núi cao năm trăm thước này cứng rắn vỡ vụn. Núi sụp đổ, sương bụi ngút trời, tảng đá lớn nhỏ, cây cổ thụ đều ầm ầm quay cuồng, dìm vào rừng gần đó.
Khương Bân khống chế lấy hắc hùng, cuồng bạo dâng lên trong núi sụp đổ, mạnh mẽ thanh lý ra thông đạo rộng mấy trăm thước. Hắn không kịp thở dốc, nuốt từng ngụm linh thảo cùng linh quả bổ sung linh lực, lần thứ hai chạy như điên về phía trước, phá hủy rừng, sụp đổ ngăn trở.
Ở phía sau hắn, cơ bắp Tần Mệnh căng thẳng, mỗi khớp xương mỗi tế bào đều tràn ngập lực cảm kinh người, linh lực bộc phát hóa thành lôi điện nóng rực bao trùm toàn thân, hắn cuồng dã cất bước, một khắc cũng không ngừng kéo theo Kiêu Dương nặng nề mà khổng lồ phía sau.
Mỗi bước chân Tần Mệnh rơi xuống đất đều vỡ vụn mặt đất, chìm sâu dưới đất, mỗi lần cất bước, cũng kéo theo pho tượng nặng nề di chuyển về phía trước, phía sau lưu lại khe rãnh thật sâu.