Chương 3094: Tiêu vong
Chương 3094: Tiêu vong
- Ta bảo đảm từ nay về sau, không lại nâng lên ta là người phát ngôn gì cả. Ta chỉ rất là hiếu kỳ có bao nhiêu người phát ngôn, đều là như thế nào.
- Có đi hay không??
Tần Mệnh ở trên nhìn Tinh Linh đảo nhìn lại, từ Táng Hải U Hồn, Đồng Tuyền đến Bạch Tiểu Thuần, từ Ô Cương Linh đến Hà Linh lại đến Hồng Hoang Cự Côn còn có Quỷ Đồng, đều đang mặc sức hưởng thụ lấy cơ duyên, toàn tâm bế quan tu luyện. Hắn không có quấy rầy ai, thầm nghĩ mang theo Bạch Tiểu Thuần cùng đi ra, kết quả... Bạch Tiểu Thuần mỉm cười, phất phất tay nói một tiếng chú ý an toàn, liền không để ý tới hắn.
Tần Mệnh hết cách, chỉ có thể đi cùng Dương Đỉnh Phong, từ biệt các Tinh Linh, rời khỏi Tinh Linh đảo. Nhưng đơn độc cùng một gia hỏa như vậy ra ngoài, Tần Mệnh luôn cảm thấy có chút không an toàn.
…
Cổ Hải mênh mông, khôn cùng vô tận, khi thì bình tĩnh không sóng, vạn dặm bằng phẳng, khi thì sóng cả ngập trời, va chạm mây mù, khi thì lại nhanh chóng tích tụ mây đen, quay cuồng nghìn dặm. Hiển thị rõ tự nhiên hỉ nộ vô thường, đại dương mênh mông cuồng dã cùng hùng vĩ.
- Rống!
Cuối tầm mắt, có một đầu quái vật to lớn vượt biển mà đi, gào thét trời cao, nó như là một con vượn khổng lồ, lại có một cái đầu chim ưng khổng lồ, con mắt điện mang bay loạn, toàn thân nó quấn quanh lấy sóng dữ cuộn trào mãnh liệt, mỗi một bước rơi xuống, đều có sóng lớn cuộn trào, vững vàng ngăn chặn nó.
Quái vật to lớn không gì sánh được, từ vai hướng lên đều chui vào tầng mây, thân hình khoẻ mạnh bắt đầu khởi động lấy năng lượng kinh người.
- Rầm rầm!
Sóng lớn lao nhanh về phía trước, một đám sinh vật có cánh thịt, có thân người, có đuôi Giao, tại giữa hải triều nhanh chóng lao nhanh, chúng toàn thân đều là màu xanh da trời, bộ dáng quái dị, gương mặt nhân loại, nhưng lại có răng nanh, nhổ ra miệng bên ngoài, lộ ra dữ tợn không gì sánh được, rậm rạp chằng chịt hơn một nghìn đầu, người trước ngã xuống, người sau tiến lên về phía trước.
Xa xa đại dương dâng lên thành từng mảnh phù văn thần bí lập loè, đan vào thành sát trận to lớn, sát khí ngập trời. Xa xa trông qua, sát trận như là một con thuyền lớn, vượt biển về phía trước, sóng lớn giữa đại dương đều chia lìa sang hai bên. Bên trong sát trận vậy mà có ba nam nữ tử đứng đấy, lạnh lùng uy nghiêm, lưng cõng vũ khí to lớn, nhìn về phương xa.
- Ầm ầm.
Một đầu cự thú phá mở sóng cả, bay lên trời, lại hung hăng mà vọt tới sóng cả, ngao du về phía trước, hình thể to lớn, như là một ngọn núi nhỏ, đi theo đằng sau là ngàn vạn hải thú, hình thể từ vài thước đến hơn mười thước không đều.
Hải dương mênh mông, cũng sinh cơ bừng bừng, càng ẩn chứa nguy cơ cực lớn, không ngừng có hải thú cường hãn qua lại, càng có lượng lớn cường giả ngông nghênh vượt biển, ngay cả phía trên trời cao đều có khí tức cường hãn như ẩn như hiện.
Sóng cả cuộn trào mãnh liệt, một nữ tử huyết y yên lặng đứng đấy, đón lấy gió biển ẩm ướt, nhìn về biển trời vô tận nơi xa. Nàng xinh đẹp quý giá, lại lạnh lùng thanh ngạo, ngẫu nhiên một hồi mạnh gió thổi qua, phác họa ra dáng người thon dài thướt tha, cũng sẽ từ trên người nàng thổi tán mấy mảnh cánh hoa. Mà những cánh hoa phất phới ra ngoài kia,tinh hồng thê mỹ, rất nhanh liền tiêu tán, hóa thành điểm điểm ánh sáng màu đỏ biến mất giữa biển trời hùng vĩ cuộn trào mãnh liệt.
Nàng là Táng Hoa, đã tại cái thế giới xa lạ này đi ba mươi ba ngày, tìm ba mươi ba ngày, cũng kiên trì ba mươi ba ngày. Nhưng đến hôm nay, phân thân nàng đây vẫn là muốn tiêu vong. Lần lượt nguy hiểm, tiêu hao năng lượng, lần lượt tìm kiếm, cũng tiêu hao hồn lực, ba mươi ba ngày rồi, nàng đã đến cực hạn.
- Ta hết sức...
Táng Hoa nói nhẹ, vẫn lạnh lùng, nhưng trong thanh âm lại có vài phần buồn vô cớ. Linh lực cùng hồn lực của nàng đã sắp hao hết, phân thân này rất nhanh sẽ biến mất khỏi cáu thế giới này, nàng vốn định tìm đến Tần Lam, tìm đến trái tim của Tần Mệnh, nhưng Cổ Hải mênh mông, cuối cùng vẫn công dã tràng.
Ba mươi ba ngày kiên trì, nàng là đang tìm kiếm trái tim của Tần Mệnh, chẳng phải là đang tìm kiếm chính mình.
Mới đầu mê mang, về sau bàng hoàng, cuối cùng tiếp tục kiên trì.
Nàng từ lúc bắt đầu mờ mịt tại sao mình muốn tiếp tục tìm kiếm, như thế nào lại có chấp nhất mãnh liệt như vậy, càng về sau lần lượt gặp nạn lần lượt kiên trì, giống như đã hiểu bản thân, đã hiểu nội tâm mình. Một hồi tìm kiếm, không có tìm về trái tim của Tần Mệnh, lại dường như tìm về bản thân.
Nhưng hiện tại, nàng đã đến cực hạn.
- Ta hết sức... Hết sức...
Táng Hoa yên lặng nhắm nghiền hai mắt, nhẹ giọng một câu, mặc niệm một tiếng vĩnh biệt, thân thể đơn bạc trong gió lạnh hóa thành nghìn vạn cánh hoa, tứ tán phất phới, mang theo linh lực của nàng, mang theo hồn niệm của nàng, mang theo cái tiếng vĩnh biệt cuối cùng kia, hóa thành vô số quang điểm, biến mất trên biển trời mênh mông.
Đỏ tươi như máu, thê mỹ, lạnh giá.
Sâu trong Cổ Hải, Thất Nhạc Cấm Đảo như là đầu cự thú chậm rãi đi tại vực sâu cuối cùng lạnh giá sâu xa, xung quanh cuộn trào sáu tầng Nguyên Linh sương mù, giao hòa cùng sóng cả, ẩn nấp lấy tung tích. Ba mươi ba ngày, phân thân Táng Hoa đang tìm kiếm Tần Mệnh, Thất Nhạc Cấm Đảo cũng đang truy tung Vạn Tuế Sơn, nhưng hai bên đều không có bất kỳ phát hiện nào.