Chương 3114: Có người đi ngang qua vạn năm mà đến (1)
Chương 3114: Có người đi ngang qua vạn năm mà đến (1)
Mà để cho sắc mặt bọn người Khấu Thanh Dương đại biến chính là bên trong một cái vòng xoáy khổng lồ, chỗ đó vậy mà xuất hiện một đầu Cùng Kỳ!
- Cùng Kỳ!
Đám người Khấu Thanh Dương đều vô ý thức nắm chặt vũ khí, hai đầu lông mày tụ lên sát ý. Tại sao nơi này có thể có Cùng Kỳ, chẳng lẽ cái mảnh sơn mạch thần bí này đã bị Bát Hoang Thú Vực khống chế.
Nhìn tất cả mãnh thú cường hoành khổng lồ, còn có các loại bóng thú như ẩn như hiện sâu trong sương mù, chỗ càng sâu bắt đầu khởi động khí thế cường hãn, bọn hắn căng thẳng đến cơ bắp toàn thân đều nhanh chóng kéo căng. Vô Hồi Cảnh Thiên cùng Bát Hoang Thú Vực là kình địch, hai bên không ít lần đập chết nhau, có thể tưởng tượng Dương Phong Hoa rơi xuống trên tay chúng khẳng định dữ nhiều lành ít, hơn nữa mấy người bọn hắn đều có thể bị nuốt.
Nhưng không có tin tức nói Bát Hoang Thú Vực có hành động a, làm sao chúng tránh đi dò xét, lại thế nào xuất hiện tại nơi này.
Bà lão nhắc nhở Khấu Thanh Dương:
- Nhìn cảnh giới Cùng Kỳ, nó hẳn là Hoàng thái tử Bát Hoang Thú Vực, nếu nó đã ở chỗ này, nhất định sẽ có cự thú càng mạnh làm bạn! Chúng ta rút lui thôi!
- Khấu Thanh Dương, lão bà ngươi ta đã ăn hết, hương vị cũng không tệ lắm. Ngươi không muốn trở thành lương thực trong miệng của ta, liền cút nhanh lên!
Cùng Kỳ hừ lạnh.
Khấu Thanh Dương trong cơn giận dữ, đáy mắt bò đầy tơ máu, nhưng... Bỗng nhiên lại sinh ra vài phần nghi kị, nếu đã có thú triều khống chế sơn mạch, làm sao không đi ra ăn hết ta? Hay bên trong có ẩn chuyện gì sao? Hai bên là tử địch, đụng phải khẳng định không chút do dự giết đi qua, khống chế trước lại nói. Nó vậy mà đuổi ta đi??
- Không cần đoán bậy, không giết ngươi là lại để cho ngươi mang một câu cho Vô Hồi Cảnh Thiên giúp ta.
…
- Nói cái gì?
Hai mắt Khấu Thanh Dương lăng lệ ác liệt chói mắt, như là có hồ quang điện bắn tung tóe, hắn giằng co lấy Cùng Kỳ, cũng cảnh giác lấy chính tại bay lên sơn mạch khổng lồ.
Bọn người Tần Mệnh toàn bộ bốc hơi lấy khí tức cường thịnh, trốn ở chỗ sâu nhất trong sương mù, bộ dáng mơ hồ, để cho Khấu Thanh Dương nghĩ lầm trong sương mù tất cả đều là mãnh thú cường đại.
Tần Mệnh thấp giọng hỏi Dương Đỉnh Phong:
- Bát Hoang Thú Vực cùng Vô Hồi Cảnh Thiên thật là tử địch?
- Chết không thể chết lại! Ngươi lo lắng cái gì?
- Cùng Kỳ bây giờ là tít mãi bên ngoài sương mù, nếu như muốn lặng ngắt như tờ chạy thoát, chưa hẳn có thể ngăn được.
- Không có khả năng! Nếu như rơi xuống trong tay Khấu Thanh Dương, Khấu Thanh Dương liền đập nát não dưa uống óc nó.
- Vậy là tốt, nếu như ngươi lừa gạt ta, ta bảo đảm cho ngươi chút dược, cả đời đừng nghĩ gặp mặt nữ tử.
- Ác độc!!
Sắc mặt Dương Đỉnh Phong trầm xuống, tuy nhiên sau khi liếc mắt Tần Mệnh, thanh âm một thấp:
- Ngươi muốn đưa cấm đảo đến đâu?
- Hướng Đông Bắc đi nhanh mười ba ngàn dặm, lại chuyển sang hướng đông ba nghìn dặm, là đâu??
- Tinh Linh hải vực! Ta biết ngay ngươi muốn đi đến đó, tuy nhiên ta cảnh cáo ngươi, nhiệm vụ của ngươi là bảo đảm an toàn cho Tinh Linh đảo, không phải trêu chọc phiền toái cho nó!
- Đừng nói nhiều, coi tốt Cùng Kỳ.
Tần Mệnh nhìn qua Cùng Kỳ bên trên, hiện tại đã ổn định Khấu Thanh Dương, nghĩ lầm nơi này bị Bát Hoang Thú Vực khống chế, chỉ cần sau khi nói xong câu nói kia, sau cùng đem Khấu Thanh Dương cưỡng chế di dời là được.
Cùng Kỳ đạp trên mây mù, đằng đằng sát khí, nhưng nhìn Khấu Thanh Dương bên ngoài, lại không có vội vã mở miệng. Dựa theo Tần Mệnh ước định cùng nó, nó không chỉ là phải quát lui Khấu Thanh Dương, càng phải cho Khấu Thanh Dương sợ hãi nơi này, không dám tùy tiện đuổi theo. Một câu muốn nói cuối cùng này đúng là —— lực lượng Vạn Tuế Sơn đang suy yếu, Ma tộc đã bắt đầu rình mò, Nhân tộc các ngươi cần phải sớm làm chuẩn bị.
Dù sao cũng là di chuyển lực chú ý, để cho Khấu Thanh Dương càng hồ đồ càng tốt.
Câu nói loạn này lại càng phù hợp!
Chỉ cần đến, việc này coi như là kết thúc, Khấu Thanh Dương cơ bản liền vội vã lui về phía sau, nhưng Cùng Kỳ quả thực không cam lòng bị Tần Mệnh lợi dụng, ánh mắt lạnh băng, cải biến chuyện:
- Có một nhân loại, đi ngang qua muôn đời mà đến, kỳ danh... Tần Mệnh!
Trong sương mù, sắc mặt Tần Mệnh khẽ biến, lạnh lùng nghiêm nghị tập trung Cùng Kỳ. Những người khác hai mặt nhìn nhau, lời này là Tần Mệnh giao cho nó hay sao?
Khấu Thanh Dương nhăn mày kiếm lại, vậy mà có thể có người đi ngang qua muôn đời mà đến? Thật là nhân vật nào!
- Tần Mệnh?
Bà lão cẩn thận nhai nuốt lấy cái tên này, rất lạ lẫm a, không có nghe nói trước muôn đời có nhân vật số má như vậy, chẳng lẽ là siêu cấp tôn giả ẩn nấp, hay là đại kiêu hung ma gì!
- Cút đi!
Cùng Kỳ hừ một tiếng, muốn lui về trong sương mù, các mãnh thú khác theo sương mù dày đặc cuộn trào mãnh liệt dần dần trầm xuống.
- Đợi một chút! Ngươi thật ăn Phong Hoa?
- Ăn người quá nhiều, quên!
Cùng Kỳ chìm vào sương mù, biến mất bóng dáng.
- Nhắc nhở ngươi một câu, đừng theo dõi ta, nếu không ta liền không khách khí, vừa hay lại để cho ngươi mau tới cấp chôn cùng nữ tử ngươi.
- Đây là điều ta muốn ngươi nói?
Tần Mệnh trong sương mù ngăn Cùng Kỳ lại.
- Thật vất vả đến thời đại loạn võ một chuyến, không để lại tên rất đáng tiếc. Ta đây là đang giúp ngươi a, người khác nằm mộng cũng muốn để cho vô thượng Hoàng tộc nhớ kỹ tên.
Cùng Kỳ đi qua bên người Tần Mệnh, ôn hoà hừ một tiếng.
Tần Mệnh nhìn Cùng Kỳ cao ngạo trở lại cánh đồng tuyết, ánh mắt thoáng lăng lệ ác liệt.
Dương Đỉnh Phong dùng bả vai đụng phải đụng Tần Mệnh:
- Bị đầu súc sinh hố, hắc hắc...
Tần Mệnh nhìn hắn một cái:
- Ai hố ai còn không nhất định đây này.
- Như thế nào đây?