Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 3147 - Chương 3147: Đại Gào Thét (1)

Chương 3147: Đại Gào Thét (1) Chương 3147: Đại Gào Thét (1)

- Đi!

Dương Nặc nhìn thấy hai vị lão tổ Tiêu gia, trong lòng thoáng định thần. Có Thiên Võ cao giai thất trọng thiên áp trận, nên có thể áp chế Tần Mệnh.

- Đến cùng xảy ra chuyện gì?

Hai vị lão tổ bế quan nhiều năm, đã rất ít để ý tới chuyện bên ngoài.

- Trên đường giải thích với các ngài, nhanh nhanh nhanh.

Tiêu Hùng thúc giục hai vị lão tổ mau đuổi kịp.

Bên ngoài hai nghìn dặm, một hòn đảo nhỏ bình thường lộ ra mặt biển, diện tích cũng chỉ mười dặm, xung quanh tất cả đều là bãi cát, chỉ có một rừng cây nhỏ chính giữa. Đảo nhỏ không chút thu hút nào, không có gì đặc thù, bình thường nhiều nhất là có chút tán tu đi qua nơi này nghỉ chân một chút.

- Chính là trong chỗ này?

Tiêu Thiên Phong để tộc lão Thiên Võ Cảnh ngũ trọng thiên tại chỗ cũ, bản thân đuổi đến nơi này, đứng giữa tầng mây nhìn xuống lấy hòn đảo nhỏ kia. Biển trời hôn ám, lôi vân quay cuồng, mặt biển cuộn trào sóng cả mãnh liệt, thủy triều từng tầng từng tầng lao nhanh va chạm, cũng có chút rầm rầm ầm ầm chìm ngập lấy hòn đảo. Hắn phóng thích ra thần thức, ùn ùn kéo đến rơi vãi, bao phủ hòn đảo, kỳ quái chính là vậy mà nhìn không thấu tình huống đáy biển, phía dưới sóng cả cuộn trào mãnh liệt giống như có cấm chế gì đó.

Chẳng lẽ Tần Mệnh trốn ở nơi này?

Tiêu Thiên Phong bỗng nhiên đã có một loại bất an rất mạnh mẽ, hãi hùng khiếp vía, linh hồn đều có chút rung động. Hắn nhướng mày lại nhăn, xảy ra chuyện gì, ta đều thức tỉnh Thiên Đạo áo nghĩa, là hóa thân Thiên Đạo, làm sao có thể còn có cảm giác bất an?

Phía dưới đến cùng có cái gì?

- Cảm giác này... Giống như rất quen thuộc a!

Tiêu Thiên Phong cố nén rung động trong lòng, rất nghiêm túc cảm thụ lấy cái cảm giác bất an cùng nguy hiểm không hiểu thấu này, làm sao lại có cảm giác như ngày nhìn thấy Dương Đỉnh Phong?

- Ầm ầm...

Sóng cả cuộn trào, sóng biển lao nhanh, gió biển cũng không lớn, sóng biển lại càng ngày càng dữ dội, hòn đảo nhỏ hơn mười dặm kia vậy mà tại chỉnh thể đung đưa, nếu như cẩn thận quan sát, hòn đảo đâu chỉ là đong đưa, rõ ràng là đang trôi đi, như là đang theo sóng cả biến hóa lấy vị trí, giống như tầng nham thạch kết nối phía dưới đã đứt gãy, lục bình không còn cố định.

- Tần Mệnh!! Ta là Tiêu Thiên Phong, chịu Dương Đỉnh Phong ủy thác, đến đây tiếp dẫn.

Tiêu Thiên Phong từ giữa tầng mây xuống đây, đứng ở giữa không trung, thanh âm lẫn vào linh lực, quanh quẩn biển trời.

- Răng rắc! Răng rắc...

Đảo nhỏ nứt vỡ khe hở trong lay động kịch liệt, từ trung gian xuất hiện, lan tràn về bốn phía, thanh âm nặng nề muốn đè qua tiếng sóng biển cuộn trào mãnh.

- Tần Mệnh! Đi ra hiện thân! Dương Đỉnh Phong nên bàn giao tốt cùng ngươi, nơi này cũng không có người khác, chỉ có một mình ta.

Cái cảm giác bất an trong lòng Tiêu Thiên Phong càng ngày càng mãnh liệt, hắn chau mày, giờ khắc này thậm chí có một loại xúc động muốn rút đi. Nhưng, trong tiềm thức vẫn là cảm giác hẳn là tên Tần Mệnh thần bí này có chỗ đặc thù gì, mà không phải chỗ Dương Đỉnh Phong hiểm hắn. Dù sao người Vô Hồi Cảnh Thiên muốn truy nã làm sao có thể sẽ đơn giản, càng như vậy càng nói rõ Tần Mệnh bất phàm.

- Ầm ầm...

Cả hòn đảo theo vết nứt lan tràn chia năm xẻ bảy, biến thành lớn nhỏ hơn mười khối, bị thủy triều cuộn trào t xua tán bay đi.

Một nam tử toàn thân tách ra kim quang hiển hiện từ đáy biển, giương đầu nhìn Tiêu Thiên Phong, hai mắt rực rỡ như mặt trời, hào quang vô cùng hừng hực, khí tức cả người khủng bố đến làm cho người ta sợ hãi, như là sóng lớn xung quanh, từng tầng từng tầng hướng khuếch tán ra phía ngoài.

Thiên Võ Cảnh tứ trọng thiên? Tiêu Thiên Phong phát giác được khí tức người phía dưới nọ vậy mà không phân cao thấp với hắn, hiển nhiên là Thiên Võ Cảnh tứ trọng thiên, mà không phải tam trọng thiên như Dương Đỉnh Phong nói.

- Tần Mệnh! Ta chịu Dương Đỉnh Phong ủy thác, tiếp ngươi đi... Tại sao là ngươi??

Tiêu Thiên Phong nói xong nói xong, bỗng nhiên nhận ra, đây không phải nam tử ngày đó xuất hiện cùng Dương Đỉnh Phong ư, cũng chính là nam tử cho hắn nguy hiểm cảm giác kia. Thế nào lại là hắn!



- Oanh!!

Sau lưng Tần Mệnh đột nhiên bạo lên cỗ cường quang ngập trời, bốn cánh chim màu vàng kinh diễm hoa lệ, toàn thân khí thế mênh mông cuồn cuộn đến cực điểm, bá đạo mạnh mẽ đến cường thịnh, rung động lắc lư lấy sóng cả, tiếng nổ lớn ầm ầm, biển mây sấm sét trên trời đều dường như nhận đến dẫn dắt, trong chốc lát rơi xuống nghìn vạn kia sấm sét tráng kiện, xé rách hôn ám, biển trời phát đỏ.

Tại biển rộng nơi đây, tại bên dưới lôi đình nơi đây, Tần Mệnh giống như một tôn thiên thần cường hãn, phát ra uy năng rất mạnh.

Tiêu Thiên Phong thầm giật mình, khí thế người này thật là mạnh, vậy mà để cho người thức tỉnh áo nghĩa như hắn đâycảm nhận được một loại kinh hãi, càng có một loại áp lực đáng sợ.

- Tiêu Thiên Phong, mượn một vật của ngươi dùng một lát!

Thanh âm Tần Mệnh dường như lôi đình, to lớn đến điếc tai, vậy mà cộng minh cùng lôi vân trên bầu trời, dường như hàng tỉ tia sấm sét đang bạo động, chấn đến biển trời đều vù vù.

Rốt cục Tiêu Thiên Phong cũng cảm giác không đúng, nhưng vẫn là chưa tin Dương Đỉnh Phong dám đặt bẫy hắn, dù sao hắn cũng thuộc về người phát ngôn của Tinh Linh đảo, càng không có bất kỳ tình huống ngỗ nghịch Tinh Linh đảo nào, Dương Đỉnh Phong làm thống lĩnh không có bất kỳ lý do gì hại hắn, nếu không Tinh Linh đảo tuyệt đối không tha cho hắn.
Bình Luận (0)
Comment