Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 3164 - Chương 3164: Bão Tố Giá (1)

Chương 3164: Bão tố giá (1) Chương 3164: Bão tố giá (1)

Đám người lập tức tách ra hai bên, một nam tử vênh váo hung hăng hơi ngửa đầu, vểnh lên khóe miệng, đi đến nơi này. Sau lưng còn đi theo ba vị nam nữ tửkhí thế bất phàm, nữ xinh đẹp khuynh thành, nam xốc vác lại mang theo vài phần tà ý. Ở bên trong ánh mắt bọn hắn hàn quang như điện, quét mắt nhìn đám người xung quanh, bức mọi người dồn dập lui về phía sau.

- Long Nghiêu công tử! Ngài không phải ở lầu trên cùng ư, làm sao nhanh như vậy đã đi xuống đây rồi.

Vị quản sự kia lễ phép mà mỉm cười, còn chủ động mà gật đầu ra hiệu.

- Đây chỉ là hai khối thạch phôi thoạt nhìn bất phàm mà thôi, giá trị cụ thể còn cần đợi ước định, ta cũng không dám lấy gấp năm lần giá với ngài. Ngài nhìn nếu không như vậy, cho ta mang về trong các điều tra một phen, ngài lại cân nhắc?

- Không cần, đổ thạch đổ thạch nha, nếu như là là bảo vật là ta buôn bán lời, nếu như là phế vật, một chút tiền nhỏ cũng không quan trọng.

Nam tử đi đến bên người Tần Mệnh, còn cố ý liếc mắt nhìn hắn, nhưng chỉ là thoáng nhìn mà thôi, không có xem hắn là chuyện quan trọng.

- Tốt! Ngài chờ một lát, ta cho người gói ghém tốt cho ngài.

Quản sự phất tay gọi thị nữ đi an bài, mặc dù hai khối ngọc thạch mắc tiền một tí, nhưng hắn không đáng vì việc này đắc tội vị gia này.

Tần Mệnh đưa tay hô dừng.

- Đợi một chút! Đã muốn đấu giá, đương nhiên giá phải ra cao, ta ra sáu lần!

- Ừm??

Nam tử cao gầy kia chậm rãi quay đầu, ánh mắt lăng lệ ác liệt nhìn Tần Mệnh:

- Ngươi vừa mới nói cái gì?

Lão nhân quản sự kia đều giật mình, quái dị nhìn Tần Mệnh.

Trêu chọc hắn? Không muốn sống chăng!

Đám người đang muốn tản ra cũng đều lần lượt dừng lại, nhìn nhìn kẻ này một cái, lại nhìn kẻ kia một cái, biểu lộ đều rất cổ quái.

- Có phải ngươi không biết ta hay không? Ha ha, cũng đúng, các ngươi không thường đến hải vực này, mấy tiểu nhân vật không biết ta cũng có thể hiểu.

Nam tử cao ngạo hừ lạnh, ánh mắt lại nhìn gần Tần Mệnh, dám cùng ta đoạt đồ, mẫu thân nó không muốn sống.

- Đấu giá mua bảo, có quan hệ gì cùng thân phận của ngươi. Ta ra sáu lần giá, đồ ta muốn.

- Ha ha...

Lão nhân quản sự vội vàng đưa tay ra hiệu nam tử cùng ba người bên cạnh hắn không nên vọng động, mặt mỉm cười giới thiệu với Tần Mệnh:

- Vị này chính là Long Nghiêu công tử Yêu Hỏa Tông, cũng là thân đệ đệ Long Kiều tông chủ hạ nhiệm của Yêu Hỏa Tông.



Hắn vốn tưởng rằng giới thiệu thân phận, là có thể dọa lùi cái đứa nhà quê không biết nặng nhẹ này, mặc dù Yêu Hỏa Tông không thuộc về hải vực này, nhưng hung danh nơi đó lại truyền khắp Cổ Hải, nhất là đại danh Long Kiều, càng là mọi người đều biết, cảnh giới tiểu tử này tại Thiên Võ Cảnh, càng nên rõ ràng ý nghĩa hai cái tên Long Kiều cùng Yêu Hỏa Tông. Kết quả... Người này vậy mà không động chút nào, còn không biết sống chết nói một câu:

- Sáu lần, không thể cao nữa!

- Ta là vì muốn tốt cho ngươi, thứ này coi như ngươi có thể mang đi từ nơi này, nó cũng sẽ không thuộc về ngươi.

Lão nhân quản sự hàm súc cảnh cáo Tần Mệnh. Yêu Hỏa Tông làm việc cho tới bây giờ bá đạo lại cực đoan, dám đoạt đồ đạc của hắn? Ngươi hoàn toàn sống đủ.

- Ngươi bán đồ, ta mua đồ. Ngươi ra giá, ta ra giá. Không cần ngươi đưa hàng, bản thân ta mang đi.

Lão nhân quản sự nhìn Tần Mệnh thật sâu, cho mặt không biết xấu hổ, nếu không phải cân nhắc đến trêu chọc Long Nghiêu mất hứng sẽ gây chuyện, ta mới chẳng muốn cùng ngươi nói nhảm.

Nữ tử xinh đẹp bên người Long Nghiêu kia cẩn thận đánh giá Tần Mệnh một cái :

- Ngươi thuộc về tông môn nào, hay thế gia gì?

- Không có tông môn, cũng không thuộc về đại gia đại phái.

Nữ tử khinh thường cười nhạo:

- Vậy ngươi tại đây giả vờ đại gia cái gì, ngâm nhiều nước biển, đổ nước vào não?

- Cút đi! Chúng ta không khi dễ chó hoang!

Một nam tử bên cạnh cũng cười lạnh, một tên tán tu mà thôi, cho rằng là Thiên Võ Cảnh liền rất giỏi, dám đối kháng với Yêu Hỏa Tông bọn họ. Nhìn đến Yêu Hỏa Tông còn thật nên thường xuyên đến hải vực này đi dạo, bằng không thì sẽ bị những tán tu không biết trời cao đất rộng này xem nhẹ.

Tần Mệnh quay đầu nhìn bọn hắn một cái, mỉm cười:

- Hoặc là ra giá, hoặc là cút, không nên ở đây sủa loạn!

- Ha ha, ngươi vừa mới nói cái gì?

Sắc mặt nam tử kia âm trầm xuống, đụng đụng lỗ tai, đụng đụng đến trước mặt Tần Mệnh :

- Lặp lại lần nữa ta nghe một chút?

- Yêu Hỏa Tông liền cái yếu dạng như ngươi này, hay là đều là mặt hàng này? Chỉ số thông minh không đủ, lỗ tai cũng không dùng được.

- Bành!!

Nam tử nháy mắt bạo lên một quyền, nhanh như lôi đình, đột nhiên mà điên cuồng, chấn đến không gian đều dường như nhoáng một cái, ở bên trong nắm đấm có một cổ khí tức hỏa diễm áp lực lại khủng bố nháy mắt muốn dẫn bạo.

Đùng!!

Tần Mệnh chụp lấy, vững vàng đứng đó, dưới chân như mọc rễ động đều không động, tay phải óng ánh như ngọc, lập loè kim quang, không lọt vào mắt nhiệt độ cao khủng bố sắp bạo lên từ trên nắm tay nam tử, ngược lại còn một chút đè hắn trở về.
Bình Luận (0)
Comment