Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 3171 - Chương 3171: Triệu Lệ?

Chương 3171: Triệu Lệ? Chương 3171: Triệu Lệ?

- Ngoại trừ Phong Thiên Tà Long Trụ còn có cái gì?

Tần Mệnh yên lặng tính toán, không hổ là thời đại loạn võ, thánh khí Phong Thiên Tà Long Trụ tại thời đại Thiên đình đủ để khiếp sợ một phương vậy mà đều có thể lấy ra đấu giá. Tuy nhiên dùng thực lực Vô Hồi Cảnh Thiên, khẳng định còn sẽ có bí bảo càng mạnh, Phong Thiên Tà Long Trụ đối với bọn họ mà nói có lẽ ném ra so với giữ lại càng có ích.

Long Nghiêu liếc mắt nhìn sang ba người Tô Tô bị bắt đi, nghe tiếng kêu gào thảm thiết chỗ đó, nói quanh co một lát:

- Giống như... Còn giống như có Tiên Võ Thần Huyết.

- Đó là cái gì?

- Hơn sáu trăm năm trước, có một hồi chiến dịch rất đặc thù bộc phát tại Nhất Tuyến Thiên. Nghe nói có Tiên Võ trọng thương, càng có Tiên Võ vẫn lạc, lượng lớn huyết dịch rơi vãi Nhất Tuyến Thiên, hơn một trăm năm trước, có người ở đằng kia phát hiện một giọt máu tươi, ẩn chứa lực lượng Tiên Võ, suy đoán có thể là một giọt máu hơn năm trăm năm thai nghén ngưng tụ thành. Nhưng chờ hắn mang ra Nhất Tuyến Thiên chuẩn bị luyện hóa, lại bị sống sờ sờ hóa thành máu loãng. Cảnh giới người kia là... Thiên Võ Cảnh bát trọng thiên!

Việc này lúc ấy đã gây nên oanh động, bị cường giả khắp nơi tranh đoạt, dẫn phát đại loạn, nhưng không có ai luyện hóa được, ngay cả lão tổ Vô Hồi Cảnh Thiên đều không thể hưởng dụng đến lực lượng bên trong. Truyền thuyết nói rằng bên trong cái giọt máu kia ẩn chứa năng lượng kỳ diệu, cũng chỉ có dùng phương thức vô cùng đặc biệt mới có thể hóa giải, hoặc là người hữu duyên mới có cơ hội. Một trăm năm xuống đây, giọt Tiên Võ Thần Huyết kia vẫn luôn lưu chuyển tại thế lực khắp nơi, lại chưa bao giờ có ai dùng nó.

Long Nghiêu nói có chút hàm hồ, những cái này đều là nghe Long Kiều nói, tình huống cụ thể không phải quá rõ ràng. Ngay cả ‘chuyện’ hơn sáu trăm năm trước cũng không biết, hỏi rất nhiều người, cũng không biết sáu trăm năm trước có chuyện gì mà đã dẫn phát Tiên Võ vẫn lạc, chỉ nghe nói nó đề cập đến một đoạn cấm kị, chỉ có những người tài giỏi quan trọng nhất trong tông mới biết rõ.

Tần Mệnh như có điều suy nghĩ.

Sáu trăm năm trước, Nhất Tuyến Thiên? Chẳng lẽ là chiến dịch lần đại Vương thứ mười tám vẫn lạc kia?

- Chúng ta chỉ biết hai cái này, những thứ khác thật không biết. Lâm Lang các mỗi lần đều bảo vệ lấy bí mật, lần này nói không chừng chính là bọn họ cố ý thả ra tin tức, bhưng liền thả một hai cái, không có khả năng đều thả ra.

Long Nghiêu cẩn thận từng li từng tí nhìn Tần Mệnh, lại nhìn cung điện tiên cảnh xung quanh, còn có lôi trì cùng áo giáp màu vàng ầm ầm trên không trung, nơi này rốt cuộc là thật, hay là cái gì huyễn thuật mộng cảnh? Làm sao càng nhìn càng không chân thực như vậy!

- Long Kiều cảnh giới gì?

Tần Mệnh hỏi lại, mặc dù nghe nói người của Yêu Hỏa Tông đến, nhưng tin tức về bản thân Long Kiều cũng rất phong bế.

- Ngươi muốn làm gì?

Long Nghiêu lập tức cảnh giác.

- Ngươi sai nói.

Tần Mệnh đưa tay muốn ư ra lệnh Bạch Hổ trong cung điện xa xa bắt đầu.

- Ngũ trọng thiên! Thiên Võ Cảnh ngũ trọng thiên! Đã là ngũ trọng thiên đỉnh phong!

Long Kiều liền đem tỷ tỷ của hắn bán đi.

- Trong đám người các ngươi lần này tới mạnh nhất là người nào, cảnh giới gì.

- Ngươi không phải nói chỉ hỏi hai vấn đề sao?

Tần Mệnh mỉm cười, lại muốn đưa tay.

- Thiên Võ Cảnh thất trọng thiên! Cùng một vị Thiên Võ Cảnh thất trọng thiên, tuy nhiên bên ngoài Thiên Không Thành còn ẩn núp bát trọng thiên.

Long Nghiêu hoảng hốt, lại nói, nhưng tâm tính bướng bỉnh còn có một chút không cam lòng:

- Ngươi rốt cuộc là ai? Ngươi khẳng định không phải người của thế lực lớn gì, bằng không thì bí mật Phong Thiên Tà Long Trụ Yêu Hỏa Tông chúng ta cũng biết, sao ngươi lại không biết.

- Đột nhiên thông minh a.

Ánh mắt Long Nghiêu lập loè, tâm tư quay nhanh:

- Như vậy đi, ngươi thả ta ra, ta coi như cái gì cũng đều không xảy ra. Tảng đá thuộc về ngươi, tin tức cho ngươi, ta trở về bảo đảm không báo cáo ngươi cùng tỷ tỷ của ta, cũng sẽ không khiến Yêu Hỏa Tông tìm làm phiền ngươi. Như thế nào đây? Ta nói thật!

- Thật sự?

- Hoàn toàn chắc chắn!

Long Nghiêu giãy dụa đứng lên.

Chẳng lẽ thật bị bản thân nói đúng? Thế lực phía sau người này khẳng định không bằng Yêu Hỏa Tông! Tuy nhiên lá gan thật lớn, cũng dám cướp ta, còn là giữa ban ngày ban mặt!

- Ta thấy nữ thị vệ kia của ngươi rất đẹp.

Long Nghiêu một điểm liền thông, mặc dù quyến luyến, nhưng vẫn là cắn răng nói:

- Tặng cho ngươi! Ta chỉ dùng qua một hai lần, còn non lắm.

- Sảng khoái như vậy?

- Nữ tử nha, chỉ cần ngươi thích, ta còn có thể cho ngươi thêm một người.

Long Nghiêu hiện tại chỉ muốn đi ra ngoài, khóe mắt cũng không khỏi liếc đến chỗ áo giáp kia, còn có lôi trì trên không trung, nếu như nơi này đều là chân thật, hắn nhất định phải trở về thông báo tỷ tỷ, đến lúc đó bắt giữ toàn bộ.

- Ha ha, còn thật sự là ngoan độc a, nói không cần là không cần. Với cái tính cách này của ngươi, có thể quấn được ta?

- Ta chỉ cầu mạng sống! Ta có thể bảo đảm, tuyệt đối sẽ không tìm làm phiền ngươi, càng sẽ không tìm tông môn gia tộc sau lưng ngươi phiền toái... Này? Người đâu, người đâu! Mẫu thân nó...

Long Nghiêu bỗng nhiên nóng nảy, bóng người trước mặt sao nói biến mất liền biến mất? Bạch Hổ trong cung điện vậy mà lại đi ra, lộ ra răng nanh, từng bước một đi về hướng hắn.

Trong tửu lâu, Tần Mệnh đang yên lặng phẩm lấy rượu mạnh, ý thức trò chuyện cùng Long Nghiêu, nhưng trước mặt bỗng nhiên ngồi xuống một người, đem ý thức của hắn kéo về hiện thực.
Bình Luận (0)
Comment