- Ha ha, đồ thành, đồ thành!
Bọn họ suồng sã rống to, có một nam tử hùng tráng hung hăng dậm đất, sóng địa chấn mạnh mẽ từ hai chân xuyên vào lòng đất, dẫn đến địa tầng đứt gãy, mạnh mẽ sinh ra động đất, tiếng ầm ầm bao trùm khu thành ngàn mét, mặt đất nứt nẻ, bụi dày đặc phun mỏng, rất nhiều kiến trúc bị vô tình cắn nuốt.
Trong nội thành, phân tán hơn hai mươi vạn thành dân, bọn họ ôm chặt lấy nhau, sợ hãi run rẩy, không dám nghe tiếng động lớn la hét xa xa, hài đồng khóc lóc, phụ nhân cầu nguyện, tuyệt vọng hoảng sợ.
Chiến trường Thánh Võ trên cao kịch liệt cuồng bạo, đám người Lãnh Sơn không cam lòng yếu thế, rất nhanh phá hủy ngoại thành, sau đó toàn bộ hàng lâm nội thành.
- Người Tần gia! Giao ra Tần Mệnh, nếu không đồ toàn thành ngươi.
- Tần Mệnh ở đâu, trơ mắt nhìn người toàn thành ngươi vì ngươi chôn cùng sao? Ra khỏi đây ngay!
- Các ngươi không giữ được truyền thừa chúng Vương, giao ra!
Bọn họ đụng phải bốn tòa cửa thành trong nội thành, từ bốn phương vị xông vào nội thành, hành động càng tàn nhẫn hơn, võ pháp cường thịnh thi triển không chút keo kiệt, có người phóng thích hàn triều, đóng băng đường phố, có người phóng thích ngọn lửa, hỏa thiêu lâu các, có người đụng nứt mặt đất, nhấc lên loạn thạch đầy trời, cố ý tạo ra phá hư, từ bốn phương vị tụ tập hướng thành phủ.
Trong thành phủ, đám người Đồ Vệ sắc mặt khó coi, như lâm vào đại địch thủ hộ người Tần gia. Không cần đi ra ngoài cũng có thể tưởng tượng bên ngoài hỗn loạn, cũng có thể cảm nhận được điên cuồng cùng cường thế đến từ kẻ địch. Bọn họ vất vả ba bốn tháng xây dựng cổ thành, bây giờ chỉ có thể trơ mắt nhìn nó bị vô tình phá hủy, bị tùy ý tàn phá.
- Đáng giận!
Hai mắt Diệp Tiêu Tiêu đỏ lên, hận không thể giết ra ngoài.
- Cứu người, Đồ thúc thúc, cứu người a.
Tần Dĩnh lôi kéo góc áo Đồ Vệ.
Đồ Vệ chua xót lắc đầu, ta đi cứu người, ai bảo vệ các ngươi?
- Chúng ta phải trơ mắt nhìn bọn họ chịu chết sao?
Tần Dĩnh mặt đầy nước mắt, khóc lóc cầu xin Đồ Vệ.
Trái tim Đồ Vệ đang nhỏ máu, nắm đấm đang run rẩy, hắn khổ sở thủ hộ hơn hai mươi vạn người tám năm a, kết quả lại... Vẫn phải nhìn bọn họ chịu chết.
- Cầu Lân tông chủ đã tới rồi, Yêu Nhi đâu, những người khác của Huyết Tà tông đâu?
Trái tim Diệp Tiêu Tiêu khó chịu như mèo cào, nàng vốn tưởng rằng Yêu Nhi sẽ mang theo rất nhiều người tới, nhưng đến bây giờ vẫn chưa thấy bóng người.
- Có thể còn trên đường đi.
Nguyệt Tình khẽ thở dài, không nghĩ tới Mãng Vương bọn họ lại tới nhanh như vậy, hẳn là chậm mấy ngày lại đem tin tức tản ra ngoài, như vậy ít nhất có thể chờ đến cường giả khác của Huyết Tà Tông, làm cho trong thành thêm một phần cảm giác an toàn.
- Tông chủ Bách Hoa tông vì sao còn không ra tay? Nàng còn chờ gì nữa?
Lý Linh Đại vô cùng chờ mong tông chủ Bách Hoa tông xuất thủ, cho dù là tỏ thái độ.
- Nàng có lý do để không nhúng tay vào, cũng có lý do để nhúng tay vào, tùy thuộc vào quyết định của riêng nàng.
Lăng Tuyết nhìn từ xa, dưới tầng mây huyết khí ngập trời, mảnh thuần khiết huỳnh quang giống như mảnh tịnh thổ thánh khiết kia, chói mắt mà mờ ảo, nhưng thủy chung không có ý ra tay.
- Không ai nguyện ý cứu chúng ta sao...
Tần Dĩnh bi thích nỉ non, nhưng đúng lúc này, trên đường phố bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng kêu thảm thiết thê lương, nghe sởn hết gai óc, nhưng hình như không phải thanh âm tàn sát, vô cùng... Kỳ lạ...
Cách thành phủ ba con đường, đang tụ tập hàng vạn thành dân, một mảnh ô áp, nam tử sợ hãi, nữ tử khóc lóc, đều bị tiếng vang kịch liệt bên ngoài thành làm cho sắc mặt tái nhợt. Mà chiến trường Thánh Võ Cảnh trên cao càng giống như tiếng thiên thần gào thét, sợ tới mức cả người bọn họ phát run.
Ngũ cường giả Địa Võ Cảnh của Mãng Vương phủ xông tới nơi này:
- Ha ha, rốt cục cũng tìm được, có bao nhiêu người? Có đủ để chúng ta giết không?
Đám người đại loạn, tranh nhau tụ tập trong góc, cũng có người đau khổ cầu xin.
Năm vị võ giả nhe răng giơ đồ đao lên.
- Muốn trách thì trách Tần Mệnh, hắn cầm thứ không nên cầm, hết lần này tới lần khác lại không chịu giao ra.
- Hắc hắc, lát nữa đều gọi lớn tiếng một chút cho lão nương, kêu càng thảm càng tốt, ta ngược lại muốn nhìn xem Tần Mệnh có thể nhịn đến khi nào.
- Đừng nói nhảm với bọn chúng, giết cho ta, tận tình giết.
Bọn họ cố ý cao giọng hô to, chạy như điên, giống như mũi tên rời cung, tung bay trên không, phân tán về phía đám người.
Tuy nhiên...
Rầm rầm, năm người giống như đụng phải tường thành vô hình, rầm, đụng phải mặt bọn họ đầy máu, kêu thảm thiết rơi xuống đất, không đợi bọn họ phục hồi tinh thần lại, toàn bộ bị lực lượng mạnh mẽ lại vô hình hung hăng đè lại, dừng trên mặt đất.
- A... A...
- Ai? Là ai? Ai đang đánh lén chúng ta!
- Buông tay, a a...
Bọn họ điên cuồng giãy dụa, nhưng đều không thể động đậy. Có thứ gì đó quỷ dị bóp cổ bọn họ, cánh tay, hai chân, cũng xé rách đầu, xách bọn họ giơ lên trời cao.
Đáng sợ hơn chính là, bọn họ bỗng nhiên cảm nhận được trong thân thể có thêm một ít thứ gì đó, ở rậm rạp chằng chịt bò, ở trong xương cốt, ở trong da thịt, ở trong mạch máu, chui lung tung khắp nơi.
Toàn thân bọn hắn lạnh lẽo, điên cuồng đấu tranh: - A a a! Cái gì đó, buông ta ra!
Tiếng kêu thảm thiết thê lương làm cho người ta sởn tóc gáy, ngay cả những người phía dưới cũng sửng sốt, không thể tưởng tượng nổi nhìn bọn họ giãy dụa kêu thảm thiết ở giữa không trung, không rõ xảy ra chuyện gì.
Năm võ giả cực lực muốn loại bỏ thứ trong thân thể, nhưng căn bản vô ích, thứ quỷ dị này giống như là một ít tiểu xà bò loạn toàn thân, cũng rất nhanh chui vào đầu.
- Cứu ta!! Cứu ta!
- Vương nhị đại ca, cứu ta, mau tới cứu ta.
- Nơi này có vấn đề, đều tụ tập đến nơi này, người đâu a, cứu ta.