Chương 3209: Đại Gia Ta Lại Trở Về (1)
Chương 3209: Đại Gia Ta Lại Trở Về (1)
Thiên Võ kia cẩn thận dò xét bên trong một lát, đột nhiên bạo lên một cước, làm vỡ nát cửa phòng, đậm đặc sóng khí quay cuồng mà vào, xông đến cả căn nhà đều suýt chút nữa sụp đổ.
Nhưng, bên trong không có cái gì, ngoại trừ lẻ tẻ một ít năng lượng phù, thì ngay cả cái bóng người đều không có.
- Người đâu?
Rốt cục đám người Vương Kiên cũng cảm giác không bình thường, liên tiếp vọt tới đi qua, rơi xuống trong đình viện.
Thiên Võ kia mang theo sắc mặt u ám đi ra:
- Không có! Không có cái gì?
- Làm sao có thể không có, trên mấy trăm vạn ánh mắt dán mắt vào nơi này.
Mộ Dung Hoán thịnh nộ xông vào, nhưng ngay cả cọng lông đều không còn.
Bầu không khí toàn trường đều oanh động, vừa rồi hô sục sôi như vậy, mạnh mẽ bá đạo như vậy, chẳng lẽ chính là vì mê hoặc người? Đây là thật có chút... Không biết xấu hổ!
- Tìm! Đào ba ngàn thước đất cũng đều phải tìm ra đến cho ta!
Các quản sự tức giận không kềm chế được, quá khuất nhục, vậy mà lại trơ mắt nhìn Tần Mệnh chạy ngay từ dưới mí mắt bọn hắn? Bọn hắn làm sao bàn giao cùng người bên ngoài, làm sao bàn giao cùng Vô Hồi Cảnh Thiên?
- Tìm! Tiếp tục tìm!
- Có khả năng là ẩn nấp.
- Tiếp tục giam cầm Thiên Không Thành, trước khi không tìm thấy bọn hắn ai cũng không thể đi.
Người của Lâm Lang các phẫn nộ hô to, kiên trì tiếp tục tìm.
- Bọn hắn thật chuồn mất? Làm sao làm được?
Triệu Yên Nhiên vụt sáng lấy đôi mắt to xinh đẹp, quả thực có chút không hiểu nổi. Hai người kia thoạt nhìn phóng đãng dũng mãnh, khí thế mang theo cỗ dã tính, nhưng làm sao lại lưu manh như vậy đây?
Triệu Lệ lắc đầu, cũng không hiểu nổi làm sao làm được, nhưng bọn hắn vẫn thật là thành công.
Khấu Vô Nhai, Hiên Hoàng, Lôi Long cùng các cường giả đều có chút mờ mịt cùng quái dị, chạy? Thật chạy!
...
Hướng đông bên ngoài Thiên Không Thành, hơn tám mươi dặm, bầu trời xanh biếc không mây đột nhiên vặn vẹo, một mảnh cường quang màu vàng dâng lên ra đến, tiếng nổ lớn ầm ầm đinh tai nhức óc, như là có một ngọn núi lửa hư không đang phun trào, tình cảnh vô cùng to lớn, đem biển trời đều nhuộm thành màu vàng, bành trướng lấy năng lượng cường thịnh.
Rất nhiều người của Kiếp Thiên Giáo đang tiềm phục tại nơi này, nghiêm mật bố trí, căng thẳng chờ đợi. Đột nhiên ngoài ý muốn lập tức kinh động đến bọn hắn, sâu trong đáy biển nhìn dường như sâu xa bình tĩnh lập tức xoáy lên trận trận thủy triều, năm đầu cự thú đáng sợ suýt chút nữa muốn xông đi lên.
- Thật có lỗi! Quấy rầy!
- Các ngươi tiếp tục, đừng quản chúng ta!
- Cuộc sống không dễ, chúc các ngươi công thành!
- Sau này còn gặp lại...
Tần Mệnh cùng Dương Đỉnh Phong một trước một sau xông ra con đường hư không, ngân vang la lên vang vọng biển trời.
- Dừng lại!
Trong biển sâu có thanh âm hùng hồn vang vọng, ngăn lại đội ngũ ẩn núp suýt chút nữa muốn lao ra, xem ra không giống như là mục tiêu của bọn hắn.
Tần Mệnh ôm lấy Hư Không Nhuyễn Trùng cực lớn, Dương Đỉnh Phong mang theo tử kim chiến kích, hai người sôi trào lấy khí thế khủng bố, một khắc đều không có lưu lại, nhanh chóng chạy như điên, như là hai mảnh lôi triều như xông về xa hơn phương đông.
Kiếp Thiên Giáo các cường giả nhìn sang phương hướng bọn hắn rời khỏi, lại nhìn qua phương hướng Thiên Không Thành, yên lặng mà ẩn núp, nhưng lại cảm thấy là lạ ở chỗ nào, hai người kia là ai, làm sao đi ra liền xác định có người ẩn núp?
Tần Mệnh đem Hư Không Nhuyễn Trùng thu vào Vĩnh Hằng Vương Cung, sôi trào lấy kim quang cuộn trào mãnh liệt, về phía trước nhanh chóng lao vùn vụt.
- Ngân Sắc Mị Ảnh đâu?
Dương Đỉnh Phong theo sát phía sau, không rơi mảy may.
- Tự mình chạy, rất lâu không có phấn khởi như vậy, lão tử muốn phát tiết, ha ha!
Tần Mệnh quay đầu lại nhìn qua phương hướng Thiên Không Thành, mặt cũng đầy hưng phấn. Quá thuận lợi, so với dự đoán thuận lợi hơn rất nhiều, chuyện lo lắng khi trước gần như đều không có phát sinh. Bọn nhóc đáng thương, cao quý đã quen, không chấp nhận được thủ đoạn lưu manh, hắn đều có một loại xúc động muốn đi về nhìn biểu lộ đám người kia một cái.
Tang Chung!
Tiên Võ Thần Huyết!
Phong Thiên Tà Long Trụ!
Sáu kiện thánh khí, cưỡng đoạt ba kiện, hôm nay buôn bán lời!
Hai người trọn vẹn vọt lên gần trăm dặm, liên tiếp đứng trên tầng mây, quay đầu lại nhìn qua phương hướng Thiên Không Thành, thở hổn hển, máu nóng nóng hổi.
- Chỗ đó còn có thể đánh nhau sao?
- Nhân tộc là lao đến vì Phong Thiên Tà Long Trụ đi, hiện tại đã bị chúng ta cướp đi, khẳng định đánh không được, tuy nhiên Nhiếp Viễn chưa chắc sẽ từ bỏ Thiên Hoang.
- Ma tộc sẽ cướp đoạt Huyết Ma Chiến Vực, Yêu tộc sẽ điên đoạt Ngũ Phượng Chiến Thuyền, nếu như Nhân tộc không có việc gì làm, có khả năng sẽ cưỡng ép nhúng tay.
- Cũng có khả năng sẽ bốn phía lùng bắt chúng ta, nghĩ tất cả biện pháp lại đoạt Phong Thiên Tà Long Trụ.
- Nếu như chúng ta trở về, có phải hay không có chút vượt quá dự liệu?
- Về đi xem?
- Về đi xem tình huống, nếu như không có cơ hội, chúng ta liền rút lui, nếu có cơ hội...
- Nhìn đúng thời cơ, chơi hắn một hai cái!
- Hải Linh ở nơi nào?
- Liền ngay gần đây!
- Yểm hộ!!
- Ha ha, đại gia ta lại muốn trở về!
Hai người giống như trọn vẹn không nghĩ tới hai chữ ‘Nguy hiểm’, đơn giản cộng lại, toàn bộ từ trên cao lao xuống, xông vào trong hải triều cuộn trào mãnh liệt, tìm kiếm được Hải Linh đang dạo chơi tại phụ cận, tại Hải Linh yểm hộ tiềm hành từ đáy biển, lặng lẽ tới gần nơi xa xa.
Thiên Không Thành toàn diện phong cấm, trong trong ngoài ngoài giam cầm sáu tầng đại trận, từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới, ngay cả không gian đều phong tỏa.