Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 321 - Chương 321 - Biển Hoa Rừng Xanh, Bảo Vệ Tuyệt Đối

Chương 321 - Biển hoa rừng xanh, bảo vệ tuyệt đối
Chương 321 - Biển hoa rừng xanh, bảo vệ tuyệt đối

Đám người Lãnh Sơn đều bị từng trận rống cao phía sau kinh động.

Hô Diên gia tộc sao lại tới đây?

Cũng muốn cướp đoạt chúng Vương truyền thừa?

Lãnh Sơn quay đầu lại phải cảnh giác thiếu niên thần bí kia. Không có... Biến mất vô tung vô ảnh, thật giống như chưa từng xuất hiện qua.

- Lấy đâu ra quỷ vật.

Lãnh Sơn rùng mình trong lòng, những người khác cũng sợ tới mức không nhẹ.

- Rút lui! Trước thu thập Hô Diên gia tộc, một cái thương hội mà thôi, cũng dám khiêu chiến cùng chúng ta.

Các cường giả Mãng Vương phủ khác nhao nhao rút lui, xông về chiến trường xa xa, nghênh chiến đội ngũ Hô Diên gia tộc.

Chiến trườngThánh Võ trên cao, Cầu Lân thực lực đại bộc phát, đè ép Mãng Vương cuồng ngược, nắm đấm như mưa to gió lớn đè hắn đánh vào Vân La sâm lâm, vượt qua hơn năm ngàn thước, tiếng xương lạch cạch vang vọng khắp bầu trời. Xa xa các đội ngũ quan chiến ngược lại liên tục hít từng ngụm khí lạnh, lão già này không phải mãnh liệt bình thường a. Mặc cho Mãng Vương phản kháng như thế nào, cũng không thể tránh thoát, cư thế hộc máu, không ngừng lui về phía sau.

Đại trưởng lão thành công đánh tan Lý tông chủ mười lần cường công, giết đến gần hắn, vỡ nát tất cả cường quang, Huyền Thiết ba lần liên tục đánh vào ngực hắn.

- Ngươi đã vô lực xoay chuyển trời đất, đừng lại vùng vẫy giãy chết nữa.

Xương ức Lý tông chủ vỡ vụn, miệng phun máu, bị sinh sinh chấn bay mấy trăm thước, thối lui lên bầu trời cổ thành.

Đại trưởng lão xách Huyền Thiết Hắc Xử cường thế tới gần, một tiếng thét dài, khi không luân vũ, Huyền Thiết thiêu đốt hắc hỏa mãnh liệt, tựa như nộ long bày đuôi, hung hăng đánh về phía đầu Lý tông chủ:

- Ngươi đã vô dụng, cho ta chết!

- Nghịch tặc! Ta chết cũng kéo ngươi đệm lưng! Thay liệt tổ liệt tông thanh lý môn hộ!

Lý tông chủ ho ra máu, mạnh mẽ chấn động năng lượng cuối cùng, ở trước mặt hình thành tám đạo quang mạc bình chướng. Nhưng mà hắn quá suy yếu, thân thể chồng chất vết thương căn bản không chống đỡ nổi bao nhiêu lực phòng ngự, kèm theo thanh âm giòn vang, Huyền Thiết như phá vỡ tất cả bình chướng thủ hộ, trực tiếp đánh vào mặt Lý tông chủ.

- Cho dù ta chết, ngươi cũng vẫn sẽ không phải là tông chủ.

Lý tông chủ phun máu, muốn trực tiếp dẫn bạo chính mình.

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, hoa nở đầy trời từ trên cao rơi xuống, nhìn như nhẹ nhàng nhu hòa, nhưng trong nháy mắt hàng lâm, xa hoa sáng lạng, rực rỡ muôn màu, một vị nữ tử thánh khiết tiên linh bước ra từ trong hoa triều, ngón tay ngọc mảnh khảnh chỉ về phía trước đẩy lên, đối mặt với chày sắt.

Bang!

Hai giao kích lại bộc phát ra tiếng nổ lớn, đinh tai nhức óc, lấy va chạm làm trung tâm xé rách rung chuyển, Huyền Thiết cứng rắn định ở giữa không trung, bị bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn như ngọc kia vững vàng ngăn cản.

- Tông chủ Bách Hoa tông?!

Đại trưởng lão nhíu mày.

- Vừa phải mà thôi!

Bàn tay nhỏ nhắn của tông chủ Bách Hoa tông khẽ chấn động, thật sự đẩy Huyền Thiết Hắc Côn ra, khiến đại trưởng lão lui về phía sau mấy chục thước mới miễn cưỡng dừng lại.

Tiên hạc khổng lồ từ trên cao lao xuống, cuồng phong mãnh liệt, buộc đại trưởng lão lại lui về phía sau ngàn thước. Tiên hạc chở tông chủ Bách Hoa Tông cùng Lý tông chủ, bay lên trời, xoay quanh trên Lôi Đình cổ thành.

- Khụ khụ...

Lý tông chủ nửa quỳ trên lưng tiên hạc, ho ra từng ngụm máu, sắc mặt vàng nhạt, thân thể không khống chế nhẹ nhàng run rẩy.

- Sao ngươi không giết hắn?

- Ta chỉ có thể làm đến thế.

Tông chủ Bách Hoa Tông ngồi trên tiên hạc, hai tay mở ra, đầu ngón tay khẽ vuốt, cánh hoa vô tận rơi đầy trời, hướng Lôi Đình cổ thành mênh mông bao phủ.

Ầm ầm...

Một cây mây tráng kiện chen chúc mặt đất, mở ra cành cây lộn xộn, bò về phía tường thành rách nát bên cạnh, cây mây xanh biếc, lóe ra vầng sáng sinh mệnh, cùng tường thành và đá vụn dây dưa kết hợp, liên tục sinh trưởng. Một cây hai cây, ba cây bốn cây... Trong nháy mắt, hơn một ngàn cây mây khổng lồ từ dưới lòng đất bò ra, vây quanh tường Lôi Đình cổ thành trèo lên quấn quanh, căn cơ bành trướng, dây leo điên cuồng phát triển, mở rộng ra càng nhiều cành cây leo lên phía xa xa.

Biển hoa đầy trời tung bay trong thiên địa, khuếch tán ra bốn phương tám hướng, giống như một tấm bình chướng khổng lồ đang mở rộng rơi về phía Lôi Đình cổ thành.

- Là bình chướng thủ hộ! Rút lui! Rút lui!

Đám người Lãnh Sơn đồng loạt biến sắc, mạnh mẽ tránh thoát Hô Diên gia tộc dây dưa, giống như điên cũng chạy về phía khu tường thành. Sức chiến đấu của tông chủ Bách Hoa Tông có lẽ không mạnh, nhưng năng lực thủ hộ có thể nói là lớn nhất Bắc Vực, một khi bị biển hoa của nàng bao phủ, bị cây mây vây quanh, cả tòa cổ thành đều sẽ bị ngăn cách, đến lúc đó bọn họ muốn đi ra ngoài cũng không kịp.

- Gia gia ngươi, đuổi theo cho ta!

Tiếng Ngưu Đại Hải gầm gừ vô cùng vang dội, giống như sấm nổ, làm cho màng nhĩ người ta đều nổ vang, hắn cất bước nặng nề chạy như điên, kêu gọi các huynh đệ đuổi theo.

- Đừng dây dưa, chạy ra ngoài!

Đám người Lãnh Sơn rất không cam lòng, nhưng không thể không bỏ đi, sốt ruột hô to.

Ầm ầm...

Hơn một ngàn cây khổng lồ càng lúc càng lớn, mỗi cây đều lớn hơn mười thước, cao hơn trăm thước, mở rộng lấy lượng lớn nhánh cây, chúng nhanh chóng vượt qua tường thành, ngăn chặn tất cả các lỗ hổng, đem tường thành trải dài mấy chục dặm vây thành rắn chắc, mỗi gốc cây liên tục sinh ra mấy trăm cây mây xanh tráng kiện, lan tràn về phía nhau, gắt gao đan xen dây dưa.

Một bức tường thành màu xanh lá cây sắp thành hình.

Biển hoa trên cao nhanh chóng lan tràn, hàng trăm triệu, đan xen liên kết, đan thành hơn mười dặm hàng rào khổng lồ rộng rãi, lấy cảnh tượng kinh người bao phủ, muốn cùng cây xanh sinh trưởng điên cuồng nối liền thành chỉnh thể.

Bình Luận (0)
Comment