Cầu Lân chắp tay chậm rãi trở về, lạnh lùng liếc mắt nhìn Mãng Vương cùng Đại trưởng lão, đi thẳng đến bầu trời bình chướng, cách không giằng co với bọn họ:
- Qua hai ba ngày nữa, người của Bắc Vực nên tới không sai biệt lắm, để cho bọn họ nhìn kỹ hai tên trộm không biết xấu hổ các ngươi. Đổi lại là ta, đã tự sát rồi, tránh khỏi mất mặt.
Sâu trong rừng Vân La!
Cường quang từ Kiêu Dương nở rộ chiếu sáng rừng rậm sơn hà, năng lượng bắt đầu khởi động kinh lui Linh Yêu mãnh thú trong phạm vi mấy ngàn thước.
Mười tám pho tượng nặng tới ngàn vạn tấn, ở trên mặt đất lau ra khe rãnh thật sâu, chiều rộng ba đến năm trăm mét, độ sâu mấy chục thước, từ Thủ Vọng Hải Ngạn kéo dài đến nơi này.
Từ lúc bắt đầu đến bây giờ đã ước chừng sáu ngày, Tần Mệnh kéo căng dây xích, ngày đêm không ngừng chạy đi. Toàn thân đau đớn kịch liệt đã chết lặng, cơ bắp thân thể không biết xé rách bao nhiêu lần, lại bị khép lại bao nhiêu lần.
Tần Mệnh bất chấp nhiều như vậy, cất bước nặng nề, hai tay nắm lấy mặt đất, từng bước từng bước bò về phía trước, tiếng rống cũng đã khàn khàn, thất khiếu đều đang chảy máu, trong kẽ răng đều tụ đầy máu tươi.
Mỗi một bước đều là dày vò đau thấu tận xương tủy, mỗi một giây đều dài dằng dặc.
Sáu ngày rồi... Gần năm trăm ngàn bước!
Hắn không biết mình đã kiên trì như thế nào, càng không biết còn phải đi bao xa nữa.
Đến bây giờ chỉ có nghị lực kiên cường chống đỡ hắn.
Khương Bân phía trước mỗi lần quay đầu lại nhìn một cái hai mắt đều đều nóng lên, trong lòng run rẩy, hắn đã không dám nhìn nữa, như phát điên mà đụng vào núi cao phía trước, mở ra một con đường.
Thế nhưng, Tần Mệnh có Sinh Sinh Quyết, có hoàng kim huyết, có tinh lực cuồn cuộn không ngừng, Khương Bân lại càng ngày càng suy yếu, liên tục va chạm, không ngừng tiêu hao, đã ép buộc tiềm lực, hắn sắp đến cực hạn, mỗi lần va chạm đều làm cho khí huyết toàn thân hắn dâng lên, ho ra từng ngụm máu, lục phủ ngũ tạng đều đã lệch vị trí, năm cỗ Hồn Thú cũng càng ngày càng mơ hồ, có thể biến mất bất cứ lúc nào.
Đêm thứ sáu, trời đất tối tăm, rừng rậm yên tĩnh, chỉ có Tần Mệnh bước về phía trước, Sinh Sinh Quyết tiếp tục vận chuyển, chữa trị thương thế, tinh lực.
Mười tám pho tượng vẫn im lặng không tiếng động, chỉ có cường quang ngàn trượng chiếu sáng sơn hà.
Răng rắc!
Tần Mệnh bước ra một bước đạp nát mảnh đá vụn trước mặt, nửa chân đều bị lún vào, trên đùi tất cả đều là gân xanh cùng cơ bắp căng thẳng, cứng rắn như thanh sắt. Cả người hắn máu tươi đều là màu vàng, thế cho nên sáu ngày qua, hai mắt, da thịt vân vân đều biến thành màu vàng kim nhàn nhạt.
Kiên trì kéo dài sáu ngày sáu đêm, khiêu chiến điên cuồng cực hạn, tuy rằng hắn đau nhức run rẩy, nhưng máu cả người như đang thiêu đốt, hoàng kim tâm cùng huyết dịch trong lúc bất tri bất giác đã cùng thân thể giao hòa hoàn mỹ.
Cuối cùng...
Khi một bước này của hắn đạp nát mặt đất, khi hài cốt của hắn lần thứ hai bị xiềng xích kéo nứt, sau lưng vô số hài cốt kịch liệt nhúc nhích, tiếng rầm rầm vang lên, hai cánh xương màu vàng xé rách da thịt, mang theo huyết dịch lấp lánh, mạnh mẽ chấn động, cánh xương màu vàng kim, giống như là hoàng kim tinh khiết tạo thành, xinh đẹp rực rỡ, uy nghiêm mà cứng cỏi.
- Đây là... Vĩnh Hằng Dực?
Tần Mệnh ngơ ngác ngẩng đầu, trái tim hoàng kim mãnh liệt nhảy lên, thanh âm ùng ục như vang lên ở bên tai.
Mạch máu, da thịt vân vân nhanh chóng bò đầy cánh xương, dùng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy sinh trưởng, hơn nữa bắt đầu xuất hiện lông vũ hoa lệ.
Không lâu sau, cánh chim màu vàng mãnh liệt chấn kích, rắc xuống ánh sáng màu vàng đầy trời, hoa mỹ mà rực rỡ, rộng lớn mà có lực.
Nếu có người ngoài ở đây, không biết sẽ rung động cỡ nào, đôi cánh màu vàng hoa lệ kia lại nên dẫn tới bao nhiêu hâm mộ.
Tần Mệnh như sống lại, tất cả mệt mỏi cùng thống khổ đều nhanh chóng biến mất, cảm giác hỏa nhiệt tràn ngập toàn thân, hai mắt hắn biến thành màu vàng hoàn toàn, bắn tung tóe tinh mang chân thật. Không chỉ như thế, hoàng kim tâm cùng huyết dịch hoàn mỹ giao hòa, toàn diện thay đổi Tần Mệnh, lại ở thời kỳ đặc thù mà mấu chốt này, thật sự thúc đẩy cảnh giới đột phá, từ nhị trọng thiên bước vào tam trọng thiên.
Tính chất đặc thù của huyết dịch hoàng kim, cùng với nghị lực khiêu chiến trong sáu ngày của Tần Mệnh, cũng làm cho nguyên lực trong cơ thể Tần Mệnh tăng vọt gấp bội, đột phá một tấc kình đạo, tiến vào bá đạo!
Một loạt các đột phá, lột xác toàn diện!
Tần Mệnh cảm giác lực lượng cả người tăng lên gấp bội, từ lực vạn cân tới gần hai vạn cân!
Dây thần kinh tê liệt từ từ hồi phục, đôi mắt trống rỗng khôi phục ánh sáng.
Tần Mệnh mãnh liệt chấn kích cánh chim màu vàng, lần thứ hai cất bước, vẫn là thống khổ như trước, vẫn là dày vò xé rách hài cốt, nhưng lực lượng trưởng thành làm cho hắn đi nhanh hơn càng kiên định hơn.
Nhưng vào lúc này, sau khi Khương Bân đập nát ngọn núi phía trước, năm thú hồn toàn bộ tiêu tán, cực hạn! Hắn nửa quỳ trong phế tích, cả người đầy máu, thân thể không khống chế được run rẩy, ý thức đã mơ hồ, hắn ép buộc mình đứng lên, nhưng thân thể căn bản không nghe sai khiến, hắn há miệng, ngay cả thanh âm cũng không phát ra được.
- Khương thúc ngươi nên nghỉ ngơi, ta tự mình đến, ta có thể làm được.
Tần Mệnh kéo mười tám pho tượng đi về phía phế tích, thanh âm trầm thấp khàn khàn, toàn thân bị màn sáng màu vàng cùng lôi điện bao phủ, đi càng ngày càng nhanh.
Ta có thể làm được! Ta vẫn có thể làm được!
Khương Bân cầm theo lực lượng cuối cùng lảo đảo đứng lên, nhưng một giây sau thẳng tắp nằm sấp trên mặt đất, hai mắt đầy tơ máu chậm rãi thấm ra nước mắt, nhìn Tần Mệnh đến gần, nhìn bước chân nặng nề của hắn, môi răng rung động:
- Thiếu gia... Xin lỗi...
Tiếng kêu cao vút từ trên cao truyền đến, bốn con mãnh cầm đụng phải tầng mây nặng nề, xoay quanh dưới màn đêm.