Trấn Sơn Vương lạnh lùng liếc hắn một cái, rõ ràng không phải quá thích nhìn cái tên gia hỏa tông chủ tà đạo này.
- Mặc kệ như thế nào, trải qua lần hỗn loạn này, quan hệ bát tông sẽ không còn vững chắc như lúc trước, phân liệt thành hai phái đều có khả năng, đến lúc đó chỉ dựa vào Cầu Lân cùng mấy lão gia hỏa Bàng Chinh bọn họ, đừng hòng cướp đi Tần Mệnh từ trong tay chúng ta.
- Ý ta là... Làm thế nào để phân phối!
- Sáu người đều chia.
Đại trưởng lão cố gắng bình tĩnh nói ra những lời này, nhưng trong lòng lại đang nhỏ máu, chí bảo hắn không tiếc mưu phản đều muốn có được kết quả lại muốn chia đều với người khác.
Võ Vương, Trấn Sơn Vương, Ưng Vương, cùng với Thiên Cương Vương đồng thanh:
- Ngũ Vương đều phân, không có phần ngươi.
- Các ngươi...
- Thanh Vân tông ngươi là không về được, từ nay về sau Bắc Vực không ai nguyện ý thu lưu tên chủ mưu nghịch tặc ngươi này. Ngươi ngoan ngoãn giúp chúng ta làm việc, sau đó chúng ta có lẽ còn có thể cân nhắc giúp ngươi. Chúng Vương truyền thừa, ngươi cũng đừng hòng nhúng chàm.
Ưng Vương lãnh khốc đưa ra quyết định.
Đại trưởng lão nháy mắt với Mãng Vương, hy vọng có thể cầu tình. Nhưng Mãng Vương nào có để ý tới hắn, thương thế của mình nghiêm trọng, lại bởi vì chuyện tự mình nhúng tay vào Thanh Vân tông nháo thành bế tắc như bây giờ, Ưng Vương không có tước đoạt quyền lợi mình phân phối đã không tồi rồi. Mãng Vương rất hiểu bọn người Ưng Vương, chỉ cần hắn mở miệng cầu tình, phần kia của mình cũng sẽ bị hủy bỏ.
- Đại trưởng lão, hoặc là thay chúng ta làm việc, hoặc là tự mình lưu vong đi.
Sắc mặt đại trưởng lão âm trầm đáng sợ, răng cắn kẽo kẹt, nhưng hắn cũng biết mình không có đường mặc cả.
Ưng Vương nhìn quanh toàn trường, tay phải chậm rãi nắm chặt, chuẩn bị hạ lệnh tập kích.
Tuy nhiên...
Đúng lúc này, ngũ Vương, bát tông chủ, đồng loạt nhíu mày, cường giả Thánh Võ cảnh còn lại cũng có phát hiện, liên tiếp nhìn về phía nam, ở cuối tầm mắt hình như xuất hiện một cỗ năng lượng mạnh mẽ.
Ở rìa phía nam của vùng hoang dã, mọi người yên tĩnh, tự phát nhường đường, kéo dài sâu vào vùng hoang dã.
Không khí không hiểu sao đè nén, mấy trăm hơn ngàn người đều an tĩnh, hít thở cũng không dám ra làm mạnh, thật cẩn thận nhìn đám người đi tới xa xa.
Bọn họ trầm mặc đi tới, trầm mặc xuyên qua đám người, trầm mặc đi về phía hoang dã, y phục màu đen đơn sơ, tóc dài xõa tung, ánh mắt sắc bén, mỗi người đều giống như cùng một bộ dáng, cũng đều mang theo một thanh chiến đao tối đen như mực, làm cho người ta cảm giác áp bách không hiểu sao lại nặng nề.
- Lai lịch của bọn họ là gì?
Có người kỳ quái nhìn xung quanh, lại bị người bên cạnh vội vàng đè lại, ý bảo đừng nói chuyện.
- Có chuyện gì vậy? Có vẻ như các ngươi rất sợ hãi?
Người nọ càng kỳ quái, nhưng không có ai trả lời, xung quanh yên tĩnh đáng sợ, rất nhiều cường giả trên trán thế nhưng còn thấy đầy mồ hôi, không dấu vết lui về phía sau.
Một hàng hơn trăm người, không nhiều không ít, lại yên tĩnh bước đi trong hoang dã, bọn họ nhìn như tùy tiện đi tới, lại đi ra một mảnh khí tràng xơ xác tiêu điều. Thân thể thẳng tắp của bọn họ giống như hòa làm một thể với hắc đao trên vai, khí tức sắc bén, đao khí sâm sâm, làm cho người ta nhìn mà sinh lạnh.
Hơn một ngàn người ở vùng hoang dã phía nam đều nín thở, đưa mắt nhìn bọn họ đi vào sâu trong hoang dã, đi về phía Lôi Đình cổ thành.
Có người hít sâu vào, trán thấy mồ hôi.
- Thiết gia!
- Bọn hắn vậy mà lại tới tham gia náo nhiệt.
- Tộc nhân Thiết gia tính toán đầy đủ hai ba trăm người, lần này lại có hơn một trăm người, tất cả đều là nam tử trưởng thành. Bọn họ cũng tới cướp đoạt chúng Vương truyền thừa sao?
- Những người này không dễ chọc a.
- Không ai rõ ràng Thiết gia rốt cuộc có bao nhiêu cường giả, bọn họ quanh năm phân tán ở các nơi tu luyện, theo đuổi võ đạo, cơ bản sẽ không về nhà. Trừ phi là có tộc nhân Thiết gia bị hãm hại, bọn họ mới có thể từ các nơi trở về, thành đàn báo thù.
- Cũng không phải sao, hơn ba mươi năm trước, thảm án diệt môn của Bạch Sư sơn trang, chính là bởi vì bọn họ hại chết ba tộc nhân ưu tú của Thiết gia, mười ngày sau, hơn năm mươi người khiêng thiết đao giết vào sơn trang. Hơn ba ngàn người a, một người không lưu lại, giết sạch sẽ. Trang chủ của Bạch Sư sơn trang bị đóng đinh chết trên đỉnh núi, thả khô máu tươi, thảm không đành lòng nhìn. Bạch Sư sơn trang năm đó chính là tổ chức đỉnh cấp thanh danh hiển hách, không kém Hoàng Phong cốc bây giờ bao nhiêu.
- Thiết gia từ lúc quật khởi đến bây giờ, không ít lần làm loại chuyện này, uy danh của bọn họ đều là dùng các loại thảm án chồng chất lên. Không chỉ ở Bắc Vực, bọn họ còn từng tạo ra thảm án ở các khu vực khác. Phóng mắt nhìn các nơi hoàng triều, thanh danh Thiết gia cũng xếp hàng cao cấp. Ta thực sự không nghĩ rằng họ sẽ đến đây, lại còn rất nhiều người.
- Ta nhớ tới, Thiết gia tháng trước có tộc hội! Tộc hội hai năm một lần, tộc nhân các nơi Thiết gia đều sẽ trở về, sau tộc hội lại tiếp tục du lịch. Bọn họ hẳn là mở tộc hội xong đang muốn rời đi, sau khi nhận được tin tức nên chạy tới.
Thiết gia đột nhiên gia nhập, cũng kinh động tông chủ bát tông cùng năm vị Vương gia.
- Thiết gia!
Bọn họ rõ ràng thực lực Thiết gia nhất, ngay cả sắc mặt tông chủ Thiên Đạo Tông tông đều ngưng trọng. Hắn thấy được gia chủ Thiết gia, thấy được đỉnh cấp cường giả Thiết gia, cơ hồ người gọi ra tên đều tới.
Bọn họ rất ít nhúng tay vào sự kiện Bắc Vực, cơ bản đều là hoạt động ở bên ngoài, càng không nhúng tay vào hành động bát tông ngũ Vương, hôm nay là lần đầu tiên phá lệ.
- Thiết gia chủ, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ?
Tông chủ Thiên Đạo Tông tông cười nhạt chào hỏi.