Chương 3274: Cưỡng Ép Cướp Đoạt (1)
Chương 3274: Cưỡng Ép Cướp Đoạt (1)
Bọn hắn tận lực không có đi nhìn Lâm Thừa Nghĩa, cũng không có dò xét sương phòng Thương Ốc kia, nhưng bọn hắn đến vẫn là kích thích Lâm Thừa Nghĩa, cũng đưa tới đám người Thương Ốc kia chú ý. Dù sao, Tần Mệnh phong bế cảnh giới, khống chế tại Thiên Võ Cảnh tứ trọng thiên, Tà Vương bọn hắn lại không có, vẫn là khí thế Thiên Võ cao giai.
Lâm Thừa Nghĩa căng thẳng lại hoài nghi nhìn bọn người Tần Mệnh tiến vào sương phòng, vội vàng đem gọi thị nữ kia qua đến:
- Đó là ai?
- Khách nhân a.
- Có cái gì đặc biệt không?
- Đặc biệt... Lâm công tử ngài chỉ chính là?
- Thôi, người nhà chúng ta đâu? Sao lại không tới!
- Lâm công tử, đã an bài người đi qua.
- Lúc nào đi, đều đi qua nửa canh giờ!
- Lâm công tử không nên gấp gáp, nên nhanh đến.
- Nên? Ngươi là đang qua loa với ta sao, có tin ta đem ngươi bán đến Hồng Hà cốc trấn hay không!
Lâm Thừa Nghĩa chụp lấy thị nữ kia gầm thét.
- Công tử!
Cung phụng vội vàng kéo lại, kéo đến trong phòng, nhỏ giọng trấn an:
- Chủ quán an bài người đi qua, tới đó lại thông báo, gia tộc lại an bài người xác minh, là sẽ cần chút thời gian. Hơn nữa...
- Hơn nữa cái gì?
- Ngài cái gì cũng không nói, chỉ báo một cái là bị người khác đuổi giết, gia tộc chỗ đó thật sự chưa chắc sẽ coi trọng, còn khả năng cho rằng ngài muốn hồ đồ đây này.
Cung phụng vừa mới nghĩ tới, đừng nói trong gia tộc không tin, hắn đều cảm giác hoang đường buồn cười, ai dám trong Hoàng Thiên Thành đuổi giết công tử Lâm gia, nếu không phải nhìn Lâm Thừa Nghĩa thật sự sợ hãi, hắn hiện tại cũng không nguyện ý tin tưởng. Lâm gia chỗ đó sau khi nghe được, còn tưởng rằng là đánh nhau gây chuyện, lý lẽ cũng sẽ không lý lẽ.
- Đáng chết!
Lâm Thừa Nghĩa vội vàng chạy ra đi, bắt lấy thị nữ đang muốn chạy trốn kia, kín đáo đưa cho nàng rất nhiều kim tệ, thấp giọng nói:
- Đi tìm đại ca ta! Hoặc là trực tiếp gặp phụ thân ta, liền nói... Nói... Ta có phản ứng...
- À?
Thị nữ kia vừa mới sợ hãi, lại bị một câu không hiểu thấu này làm mê muội, phản ứng? Nào có phản ứng? Loại chuyện này còn cần đi thông báo trưởng bối sao?
- Một chữ đều đừng sót, nếu không ta nhất định đem ngươi bán đến Hồng Hà cốc trấn.
Lâm Thừa Nghĩa biểu lộ hung ác đe dọa thị nữ, đẩy ra.
…
- Một đám người nào, đều là Thiên Võ!
Bọn người Thương Ốc rất kỳ quái, sáu người tất cả đều là Thiên Võ, ngoại trừ một trong số đó là Thiên Võ nhất trọng thiên, những người khác đều là trên dưới ngũ trọng thiên, còn có một vị đại nhân vật Thiên Võ Cảnh bát trọng thiên.
- Một bát trọng thiên, hai thất trọng thiên, một ngũ trọng thiên, còn có một tứ trọng thiên.
Diệp Thanh Thần phán đoán cảnh giới Tần Mệnh đám người kia, cũng đã nhận ra một cỗ khí tức để cho nàng cảnh giác không hiểu.
- Muốn ta qua đi xem không?
Dương Luyện đứng ở trước cửa, đẩy ra khe cửa, nhìn qua tiểu viện xa xa kia. Bát trọng thiên tuyệt đối là đại nhân vật, là lão tổ trong gia tộc đỉnh cấp, vậy mà sẽ chạy đến nơi đây?
- Không cần.
Thương Ốc không có chú ý, còn tiếp tục thảo luận việc đối phó Đế Anh như thế nào.
Lâm Thanh Thần lại ngoài ý muốn mà nói:
- Qua đi xem có biết không.
Dương Luyện kinh ngạc quay đầu lại, mắt nhìn Lâm Thanh Thần, còn tưởng rằng nghe lầm.
- Qua đi xem.
Lâm Thanh Thần từ nơi đó phát giác được một cỗ khí tức rất mẫn cảm rất đặc biệt, thậm chí giống như động thêm vài phần sát ý không hiểu thấu. (hạt giống giết chóc từ Thiên Đạo cắm vào ).
Dương Luyện rời khỏi tiểu viện, thẳng đi về hướng sương phòng bọn người Tần Mệnh. Hắn mặc dù thô cuồng cường thế, lại hiểu nặng nhẹ, nhân vật như bát trọng thiên tuyệt đối không thể đơn giản trêu chọc, cho nên lễ tiết phải gõ cửa.
- Có việc?
Dương Nặc mắt lạnh nhìn Dương Luyện.
Dương Luyện đẩy ra cửa phòng trầm trọng, ánh mắt đảo qua mỗi người bọn hắn, đều rất lạ lẫm, một kẻ cũng đều chưa thấy qua:
- Không phải người của Tiên Linh Đế Quốc?
- Không phải người nơi này, không thể đến nơi này, hay là không thể uống rượu nơi này?
Phương Minh khí tức u ám, giọng điệu cường thế mang theo vài phần lành lạnh.
- Giọng điệu đừng xung như vậy. Nơi này là Hoàng Thiên Thành, không quản các ngươi lai lịch gì, tốt nhất thu liễm chút cho ta.
Dương Luyện càng không phải loại lương thiện, giọng điệu liền lạnh.
- Ngươi là tại nhắc nhở, hay là cảnh cáo?
- Vậy thì phải nhìn chính các ngươi nghĩ như thế nào.
Mặc Lân đứng dậy, khí thế Thiên Võ Cảnh thất trọng thiên như là mảnh đại dương mênh mông, chật ních gian phòng:
- Chúng ta là chỗ nào mạo phạm ngươi, hay là chọc giận ngươi không vừa mắt? Đi vào uống rượu, còn phải nhìn sắc mặt của ngươi?
Dương Luyện bị khí thế của hắn áp chế, lại càng là không phục. Hắn hùng tráng uy mãnh, đứng tại chỗ cửa phòng, mang đến mảng lớn bóng mờ:
- Chúng ta bao toàn bộ tầng cao nhất, các ngươi đi vào uống rượu, đương nhiên phải qua sự đồng ý của chúng ta.
Dương Nặc có chút ngưng mi:
- Chúng ta là người ngoại lai, nhưng không phải người ngu, bao hay không bao, chủ quán tự nhiên sẽ nói! Ngươi có việc cứ nói, không có việc gì xin mời đóng cửa lại, đừng làm hỏng tâm tình chúng ta.