- Tần Mệnh không ở trong thành, tuy nhiên rất nhanh sẽ trở lại, chúng ta cam đoan.
Nguyệt Tình hướng mọi người Thiết gia hành lễ, giới thiệu tình huống của Tần Mệnh. Nàng cũng rất rõ ràng thực lực của Thiết gia, càng rõ ràng phân lượng Thiết gia, phải tận khả năng giữ lại bọn họ.
Một ngày... Hai ngày...
Thiết gia đến thật sự trấn trụ các tông cùng ngũ Vương, cũng trấn trụ đội ngũ Thánh Đường.
Ngũ Vương muốn tiến công, lại lo lắng Thiên Đạo Tông tập kích, dù sao tông chủ Thiên Đạo tông cũng là đệ nhất cường giả Bắc Vực trên danh nghĩa.
Tông chủ Thiên Đạo tông muốn đạt được chúng Vương truyền thừa, nhưng lại không tiện quá trực tiếp mạnh mẽ cướp đoạt, dù sao cũng thuộc trận doanh bát tông.
Cầu Lân và Bàng Chinh không còn kích thích ngũ Vương nữa, một khi khai chiến, bọn họ đối mặt với áp lực lớn nhất.
Trong hoang dã tụ tập càng ngày càng nhiều người, đều đang chờ đợi khắp nơi ra khai chiến, cũng đều nhìn không thấu ba phương đang suy nghĩ cái gì.
Phong vân của cổ thành tạm thời bình tĩnh, tất cả đều có ý nghĩ, nhưng đều có băn khoăn, dù sao cũng không phải là đánh nhỏ, địa vị của bọn họ tôn quý, phía sau cũng đều đứng một đoàn thể khổng lồ, ai cũng không muốn chết vô ích ở chỗ này.
Thải Y, Hàn Thiên Diệp và các đệ tử Thanh Vân tông đều tụ tập ở xa, triệu tập thay tông chủ, cũng cẩn thận nhìn các Thánh Võ trên cao. Bọn họ đoán không ra những bá chủ cao cao tại thượng này giờ phút này là đang suy nghĩ gì, lại là tâm tình gì, chỉ có thể là cầu nguyện chuyện có thể bình tĩnh hóa giải. Mặc dù... Kỳ vọng này... Nó rất xa vời.
Buổi chiều ngày hôm sau, đại trưởng lão thật sự nhịn không được, trầm mặt lần nữa đề nghị:
- Chuyện đã nháo đến tình trạng này, thoạt nhìn rất hỗn loạn rất nguy hiểm, nhưng không phải là không có cơ hội.
- Cơ hội nào?
- Mục đích hoàng thất thiết lập ngũ đại Vương phủ ở Bắc Vực là gì? Kiềm chế bát đại tông môn, cũng là muốn chèn ép bát đại tông môn. Nhưng nhiều năm như vậy, bát tông cùng chung kẻ địch, lại còn đối kháng, các ngươi thủy chung không có cơ hội xuống tay, chỉ có thể chờ đợi. Hôm nay, mặc kệ cục diện biến hóa như thế nào, giữa bát tông đừng hòng trở lại như trước kia, tám tông liên minh chẳng khác nào không công tự phá. Ta đưa ra đề nghị, chi bằng nhân cơ hội này trực tiếp khai chiến, giết mấy tông chủ hắn, triệt để chèn ép bát tông, thuận tiện lại cướp đi Tần Mệnh, một mũi tên trúng hai đích.
Ưng Vương bỗng nhiên ha ha nở nụ cười:
- Đề nghị không tệ, chỉ là từ trong miệng Đại trưởng lão Thanh Vân Tông ngươi đây nói ra, ta là nên cao hứng , hay là nên thay tám tông bi ai?
Ánh mắt Đại trưởng lão híp lại, cúi đầu xuống không nói thêm gì nữa.
Đánh đi, điên cuồng mà đánh đi, càng loạn càng tốt, tốt nhất là có thể chết mấy tông chủ, lại chết mấy Vương gia.
Ưng Vương nhìn qua Cừu Lân cùng Bàng Chinh trên không cổ thành:
- Kéo dài lâu như vậy, cần phải có một kết quả. Ta đến chiến Cừu Lân, ai tới thu thập Bàng Chinh cùng gia chủ Thiết gia?
Võ Vương nói:
- Bàng Chinh giao cho ta!
Thiên Cương vương nắm chặt lại nắm đấm, chiến ý như lửa:
- Ta đến lĩnh giáo Gia chủ Thiết gia đao.
Mãng Vương cùng Đại trưởng lão chào hỏi nhau:
- Ta cùng Đại trưởng lão liên thủ phá vỡ bình chướng thủ hộ , giết vào Lôi Đình cổ thành.
Trấn Sơn Vương nói:
- Ta liên thủ Thánh Đường cùng các Thánh Võ khác, tùy thời chuẩn bị tiếp viện, lại cảnh giác Thiên Đạo Tông, Huyền Tâm tông cùng Thiên Thủy tông. Ai cũng không cần có giữ lại, thỏa thích đánh, thỏa thích giết. Đại trưởng lão nói không sai, cơ hội ngàn năm khó gặp , cục diện Bắc Vực cũng nên làm điều chỉnh.
Ngũ vương đột nhiên bắt đầu khởi động chiến ý lập tức ảnh hưởng tới năng lượng trong trời đất , kinh động đến tông chủ Thiên Đạo Tông tông cùng với bọn người Cừu Lân xa xa .
Tông chủ Thiên Đạo Tông tông sớm đã làm quyết định rồi , hắn liệu định ngũ vương sẽ không bỏ qua cơ hội, khẳng định là ra tay . Chỉ cần hai bên bắt đầu đối chiến, tránh không được duy trì hỗn loạn, ai cũng đừng muốn đơn giản bứt ra, đến lúc đó... Bọn hắn trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi.
- Nhìn chằm chằm chặt chẽ Lôi Đình cổ thành, nghàn vạn lần đừng để cho bọn hắn mang Tần Mệnh đi .
- Không vội ra tay, trước hết để cho bọn hắn đánh, đánh cho ngươi chết ta sống.
Tông chủ Huyền Tâm tông cười lạnh.
- Đúng là vẫn còn phải có một trận chiến.
Cừu Lân chẳng những không có sợ hãi, ngược lại chiến ý tăng vọt.
Ngũ vương sợ hãi tông chủ tam tông Huyết tà, Huyền Tâm cùng Thiên Thủy , tông chủ tam tông cũng là muốn tọa sơn quan hổ đấu.
- Hiện tại không có biện pháp khác, chính là đánh!
Bàng Chinh lắc lắc cổ:
- Đã sớm muốn cùng ngũ vương khai chiến, mặc dù không phải tám tông liên thủ, nhưng có Cừu tông chủ , là đủ!
Hắn cùng Cừu Lân quanh năm cạnh tranh, nhưng lại không nghĩ đến thời điểm mấu chốt nhất lại là bọn hắn liên thủ. Nhưng càng làm cho hắn hào hùng tăng vọt, không hổ là đối thủ của Bàng Chinh ta , đáng giá làm đối thủ của ta.
Gia chủ Thiết gia nhìn năng lượng chỗ ngũ vương chấn động một lát, mang theo hai vị tộc lão Thánh Võ Cảnh bay lên trời, cách không chống lại ngũ vương. Bọn hắn không nói lời nào, cũng không biểu lộ thái độ, nhưng hành động đã cho thấy hết thảy.
- Muốn bắt đầu sao?
Các cường giả khắp nơi trong hoang dã kích động, những đại nhân vật này thực lực rất mạnh, nhưng thực lực Tần Mệnh yếu a.
- Cừu tông chủ, chỉ giáo!
Ưng Vương tăng vọt sát uy , một tiếng gào thét, dao động địa chấn, cỏ khô phía dưới hoang dã bị chấn thành mảnh vỡ, giống như khô điệp như bay múa đầy trời, bay lả tả. Ưng Vương ngút trời bạo lên, xẹt qua trời cao, chạy giết đến Lôi Đình cổ thành, không có bất kỳ thế công xinh đẹp , đối mặt liền xé về phía hướng Cừu Lân, rất có xu thế xé rách trời đất .