Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 330 - Chương 330 - Máu Nhuộm Lôi Đình (2)

Chương 330 - Máu nhuộm Lôi Đình (2)
Chương 330 - Máu nhuộm Lôi Đình (2)

Tuy nhiên...

Tại một loạt ác chiến, tông chủ Thiên Đạo tông lại thất thủ chém giết trưởng lão Thánh Đường, toàn trường động dung, cũng chọc giận hai vị trưởng lão Thánh Đường khác.

Chiến trường càng ngày càng không khống chế được, tông chủ Thiên Đạo tông cưỡng ép bức ra, liên thủ tông chủ Huyền Tâm tông cùng tông chủ Thiên Thủy tông cường công Lôi Đình cổ thành.

Cầu Lân, Bàng Chinh, gia chủ Thiết gia toàn bộ rút lui, chiến trường oanh oanh liệt liệt chuyển vào bầu trời Lôi Đình cổ thành, giống như là một cỗ phong bạo kịch liệt, cũng mạnh mẽ đem đám người Thiên Đạo tông chủ cuốn vào, ngay cả tông chủ Tinh Hà tông trong thành cũng bị ép tham chiến.

Một hồi hỗn chiến hoàn toàn, bởi vì Cầu Lân điên cuồng, rất nhiều người muốn rút cũng không rút được.

Hơn mười vị Thánh Võ ác chiến tập thể càng làm cho không gian kia trở nên vặn vẹo, từ xa nhìn lại giống như là một mảnh lôi vân sôi trào, nương theo cuồng phong bạo vũ, che lấp bầu trời, cái gì cũng nhìn không rõ.

- Thành sắp phá sao?

Càng ngày càng nhiều người xem cuộc chiến bắt đầu tụ tập ở Lôi Đình cổ thành, đều muốn xông vào trước tiên khi thành bị phá.

Chạng vạng đang đến gần, sắc trời tối dần!

Khi chiến đao của gia chủ Thiết gia lại bổ ra thân thể Thiên Cương Vương, khi trọng kích Ưng Vương đánh xuyên qua thân thể gia chủ Thiết gia, khi trọng quyền của Bàng Chinh đánh vào đầu Thiên Cương Vương, Thiên Cương Vương, một trong ngũ Vương Bắc Vực... Chết trận!

Tuy rằng nói mọi người đều kỳ vọng bát tông chủ cùng ngũ Vương gia có thể sẽ có người chết ở chỗ này, nhưng thật sự hôm đó thi thể rách nát của Cương Vương rơi xuống phế tích, khắp nơi hoang dã vẫn là thành mảnh yên tĩnh, chết? Thiên Cương Vương cứ như vậy... Chết rồi?

Theo lý thuyết, Thiên Cương Vương chết trận chiến của hẳn là sẽ giống như một chậu nước lạnh dội vào chiến trường không khống chế được, làm cho các vị thánh võ thoáng bình tĩnh, nhưng thực tế lại hoàn toàn ngược lại, Cầu Lân càng điên, Bàng Chinh càng cuồng, gia chủ Thiết gia tóc tai bù xù như phong ma, một đao một đao muốn chém giết toàn trường.

Ác chiến tiếp tục leo thang cho đến đỉnh cao.

Hai vị trưởng lão Thánh Đường muốn báo thù tông chủ Thiên Đạo tông, nhưng bất đắc dĩ căn bản không phải là đối thủ, kết quả hai người nhìn chằm chằm tử trung của tông chủ Thiên Đạo tông —— tông chủ Huyền Tâm tông!

Tông chủ Huyền Tâm tông căn bản không ngờ tử vong sẽ đến từ Thánh Đường, tay thô không kịp bị nhất cử chém giết, máu đổ trên chiến trường.

Mà ác chiến liên tục rốt cục phá hủy bình chướng thủ hộ của tông chủ Bách Hoa tông, khiến cho tông chủ Bách Hoa tông hộc máu lui về phía sau, mạnh mẽ rút lui khỏi Lôi Đình cổ thành.

Sự rút lui của nàng chẳng khác nào xốc lên vòng bảo hộ được bao phủ phía trên cổ thành, năng lượng phô thiên cái địa giống như mưa to cuồng phong bao phủ cổ thành, khu đông thành trong nháy mắt trở nên bình tĩnh, cơn bão đáng sợ quét ngang nội thành, hơn hai mươi vạn dân thành hoảng sợ thét chói tai, tuyệt vọng chờ chết.

- Tần Mệnh vì sao còn không tới?

Lăng Tuyết đều sốt ruột, năng lượng khủng bố tàn sát trời đất bừa bãi, khiêu chiến năng lực thừa nhận của mọi người, rất nhiều người thân thể không khống chế được mà run rẩy, sắc mặt tái nhợt.

- Không cần chờ ở đây, rời khỏi cổ thành.

Hô Diên Trác Trác quả quyết hạ lệnh.

Đồ Vệ cau mày:

- Chúng ta có thể đi đâu?

Bên ngoài mấy vạn người đang chờ, bọn họ không phải đơn thuần đến xem kịch, ước gì chúng ta tự mình đưa tới cửa. Còn có Đại trưởng lão cùng Mãng Vương, hai người bọn họ đang nhìn chằm chằm như hổ rình mồi.

- Ở lại chỗ này chờ chết sao?

Tần Dĩnh nằm sấp trong ngực Lý Linh Đại nức nở:

- Chúng ta đi rồi, người trong thành làm sao bây giờ?

Đột nhiên...

Một đạo cường quang chợt hiện lên ở sâu trong thành phủ, Vân Mộ Bạch thừa dịp loạn xông vào thành phủ, xuất hiện ở trước mặt mọi người. Hắn một mực ẩn núp trong rừng rậm, chờ cơ hội mang Nguyệt Tình đi.

- Sư phụ!

Nguyệt Tình kinh hỉ, sư phụ còn sống.

- Mộ Bạch trưởng lão.

Lăng Tuyết và Hô Diên Trác Trác bọn họ lập tức hành lễ.

- Ta tối đa có thể mang theo ba người, các ngươi tự quyết định đi.

Vân Mộ Bạch không có thời gian trì hoãn, đi thẳng vào vấn đề, trực tiếp làm sáng tỏ. Bên ngoài còn có Đại trưởng lão cùng Mãng Vương, một khi bị chặn lại vô cùng nguy hiểm, cực hạn của hắn là bảo vệ ba người.

- A?

Mọi người cả kinh, tiếp theo chính là lòng tràn đầy lạnh như băng. Tình hình đã nguy hiểm đến mức này rồi sao?

- Sư phụ, ngài có thể... Chờ một chút...

Nguyệt Tình thỉnh cầu, tuy rằng biết sư phụ rất khó xử, nhưng cũng không thể nhẫn tâm vứt bỏ mọi người, nàng thật không làm được.

- Chờ không kịp, bọn họ đã điên rồi, Thiên Cương Vương đã chết, tông chủ Huyền Tâm tông đã chết. Mãng Vương cùng Đại trưởng lão có thể xông vào bất cứ lúc nào.

Vân Mộ Bạch đã tận hết lòng, vốn là muốn trông coi Nguyệt Tình rời đi, nhưng mà… ai...

- Tần Mệnh đâu? Hắn vẫn chưa đến sao?

Lăng Tuyết còn chưa dứt lời, từ xa đột nhiên truyền đến tiếng phá không, Mãng Vương cùng Đại trưởng lão tránh được chiến trường, thừa dịp mọi người không chuẩn bị, mạnh mẽ xông vào nội thành.

- Có ta ở đây, đừng mơ tưởng.

Lý tông chủ đột nhiên hiện thân, chịu đựng đau nhức cùng thương thế, vung lên một cây trường tiên rực rỡ, nhanh như sấm sét, bạo chiếm đại trưởng lão. Đây là trường tiên năng lượng mạnh mẽ hội tụ quang triều, năng lượng áp súc, uy lực tuyệt luân.

- Ngươi còn chưa chết?

Đại trưởng lão chấn kích hắc chùy, chuẩn xác đối kích, tiếng ầm ầm vang lên, mạnh mẽ phá vỡ trường tiên, càng khiến Lý tông chủ tung bay. Thân thể Đại trưởng lão lật ngược, trong nháy mắt hàng lâm, hắc chùy liên tục chấn kích, liên miên không dứt đánh vào lồng ngực Lý tông chủ, nổ nát xương ức, bổ nát tâm mạch, máu rơi đầy trời.

- Tông chủ!!

Đám người Nguyệt Tình kinh hô.

Lý tông chủ vốn là nỏ mạnh hết đà, hộc từng ngụm máu, từ trên trời giáng xuống, đập về phía thành phủ.

- Đi thôi! Không thể chờ được nữa! Những người khác tự giải quyết cho tốt, nói Tần Mệnh không ở trong thành.

Vân Mộ Bạch cắn răng một cái, cuốn lên Nguyệt Tình, Lăng Tuyết, cùng với Tần Dĩnh, hướng xa xa chạy như bay.

- Vân Mộ Bạch? Hắn đã bắt ai?

Đại trưởng lão cùng Mãng Vương toàn tốc truy kích, chẳng lẽ là Tần Mệnh?

Ngay lúc này, cách rừng rậm Vân La mười dặm, hào quang kiêu dương rực rỡ ngàn trượng, xua tan chạng vạng mê man, năng lượng cuộn trào mãnh liệt, giống như tụ tập một vịnh đại dương mênh mông. Nơi này cách vùng ven rừng rậm còn rất xa, nhưng đã có thể cảm nhận được tiếng nổ ác chiến, cũng có thể từ mặt đất cảm nhận được sự rung động.

Tần Mệnh nâng đôi mắt màu vàng lên, nhìn về phía xa xa, hắn chậm rãi đứng dậy:

- Không sai biệt lắm, chúng Vương... các người còn chờ gì nữa?!

Bình Luận (0)
Comment