Chương 3300: Tiểu thiên tử Diệp Thanh Thần (2)
Chương 3300: Tiểu thiên tử Diệp Thanh Thần (2)
Diệp Khuynh Thần rất kỳ quái vậy mà lại ở chỗ này nhìn thấy Mặc Lân Bất Tử Môn, còn có đầu yêu thú thần bí để cho nàng cảm thấy nguy hiểm thậm chí bắt đầu khởi động ra sát ý kia. Hơn nữa, cách những ngày này lần nữa đụng phải, huyết khí toàn thân vậy mà lại có chấn động dị thường, tâm cảnh đóng băng đều nổi lên vài phần rung động, ở bên trong rung động bắt đầu khởi động lấy trận trận sát ý.
- Ta mời bọn họ tới. Tỷ, còn có cảm giác gì không?
- Có.
Diệp Thanh Thần chỉ cách Tần Mệnh có mười bước, cái loại cảm giác này so với cùng ngày càng cường liệt, luồng khí lạnh toàn thân đều không thể khống chế bốc hơi, trong cung điện xa hoa to lớn trống rỗng xuất hiện vô số cây kim băng tinh, vô thanh trôi nổi, hiện ra ánh sáng lạnh vi diệu. Những Thạch Trụ khắc hoa văn, những cái bàn, chiếc giường êm, đồ sứ các loại cũng bắt đầu dần qua hiện ra băng tinh, giống như là muốn bị đông kết.
Bọn thị nữ cảnh giới kia rất thấp đều không chịu nổi cái cỗ khí lạnh kia, thân thể không thể khống chế run lên, lại không dám nói gì.
- Ta muốn cùng Tà Vương thương lượng, mua nó.
Trong lòng Diệp Khuynh Thành càng bình tĩnh, có khí tức Long tộc cùng nhân loại, lại có thể để cho tỷ tỷ người mang áo nghĩa sinh ra cảm giác nguy hiểm, dù cho đầu yêu này không phải long nhân, khẳng định còn có bí mật khác. Không cần biết Bất Tử Tà Vương ra giá bao nhiêu, nàng đều muốn. Nếu như không đáp ứng, vậy thì cũng đừng hòng rời khỏi Hoàng Thiên Thành.
Đừng nói Bất Tử Tà Vương hiện tại ngã xuống đỉnh phong, dù cho có lấy thực lực Thiên Võ Cảnh đỉnh phong, Diệp gia đều không sợ hắn.
Linh Yêu nàng đã nhìn trúng có rất ít không bắt tới được, hiện tại cũng đã đứng ở trước mặt nàng, càng không khả năng thất thủ.
Mặc Lân không nói lời nào, không biểu lộ thái độ, cứ lạnh lùng lại bình tĩnh nhìn hình ảnh chiến đấu như vậy.
Tần Mệnh cũng rất bình tĩnh, không có phản ứng, khống chế lấy lực lượng Vĩnh Hằng Vương Đạo, chú ý chém giết kịch liệt trên lôi tràng.
Diệp Thanh Thần nhìn kịch chiến một lát, lực chú ý lại lần nữa bị kéo về đến trên người Tần Mệnh. Nàng đến gần Tần Mệnh, cảm thụ lấy cái sự uy hiếp không hiểu thấu lại dần dần mãnh liệt kia, luồng khí lạnh toàn thân không thể khống chế duy trì tăng lên, mỗi khi đi lên phía trước một bước, luồng khí lạnh liền đậm đặc một phần.
- Diệp cô nương, ngươi đứng quá gần.
Tần Mệnh quay đầu, nhàn nhạt lườm nàng một cái.
- Ngươi là yêu gì?
Diệp Thanh Thần chưa từng có qua cảm giác như vậy, nàng đánh giá nam tử trước mặt, nếu như không phải ngày đó hắn lộ ra những biến hóa kia, nàng còn thật vô cùng khó nghĩ đến đây lại là một đầu yêu, rất có thể là đầu đại hung.
- Trên người hắn có Long khí, còn có khí tức nhân loại.
Diệp Khuynh Thành nhắc nhở tỷ tỷ của nàng.
- Rồng? Long nhân?
Khuôn mặt Diệp Khuynh Thần có chút động, mấy vị tộc lão bên cạnh nàng đều kinh ngạc nhìn về phía Tần Mệnh.
Mặc Lân không giúp Tần Mệnh giải thích, nhìn hắn đối phó như thế nào.
Tần Mệnh không hề để ý, giống như không nghe đến bọn hắn nghị luận, tiếp tục chú ý lôi tràng chém giết. Đầu Bạch Hổ này chính xác rất cường đại, bởi vì thương thế nghiêm trọng, lần lượt bị Thanh Bằng áp chế, lại không ngừng bạo lên, cái sự bất khuất không cam lòng kia để cho rất nhiều người động dung, cũng làm cho Tần Mệnh nghĩ tới Bạch Hổ đang ở Tinh Linh đảo.
Tần Mệnh nói:
- Ta cá là Bạch Hổ thắng!
- Ngươi muốn đánh cược?
Diệp Khuynh Thành không có quay đầu lại, khóe miệng hồng nhuận phơn phớt lại dấy lên đường cong nhàn nhạt, đánh cược? Nàng thích nhất đánh cược.
- Nếu như Bạch Hổ bại, ngươi thuộc về ta?
- Nếu như Bạch Hổ thắng, ngươi là của ta?
- Láo xược!
Mọi người trong cung điện cùng giận dữ mắng mỏ, một con yêu thú cũng dám đùa giỡn cung chủ các nàng.
- Bạch Hổ không thắng được.
Bản thân Diệp Khuynh Thành bồi dưỡng Bạch Hổ, lại là bản thân an bài toàn bộ chiến đấu, rất rõ ràng cực hạn của Bạch Hổ. Khi trước nàng là muốn để cho Bạch Hổ thắng, nhưng ngẫm lại Tiên Linh Đế Quốc cùng Thú Vực sắp phát động hợp tác, vẫn là giết Bạch Hổ trước thôi, bỏ bớt đến lúc đó rước lấy phiền toái không cần thiết. Hiện tại giết, bản thân còn có thể ăn chút thịt, tương lai thương lượng cùng Thú Vực, Bạch Hổ liền thuộc về chúng.
- Nếu như nó thắng, thuộc về ta! Ta ra giá!
- Ngươi ra giá? Ngươi chỉ là một đầu chiến thú mà thôi, có giá bao nhiêu!
- Ta có manh mối của Tần Mệnh.
- Cái gì?
Ánh mắt Diệp Khuynh Thành cùng Diệp Thanh Thần sáng ngời toàn bộ định tại trên người Tần Mệnh.
Đúng vào lúc này, chiến đấu tại lôi tràng đột nhiên xuất hiện nghịch chuyển, Bạch Hổ làm bộ trọng thương, từ trên cao rơi xuống, Thanh Bằng mãnh liệt tấn công, gáy to sắc nhọn, móng vuốt to lớn muốn bẻ vụn Bạch Hổ. Bạch Hổ lại đột nhiên ở giữa không trung ổn định thân thể, há miệng gào một tiếng, phun ra một mảnh hào quang mênh mông như ngân hà, sát phạt ngập trời, chìm ngập cả phiến lôi tràng.
Đây là bí thuật truyền thừa, bên trong hào quang gào thét ẩn chứa khí tức bổn mạng kim loại, không chỉ chìm ngập Thanh Bằng, càng toàn diện va chạm bình chướng xung quanh lôi tràng.
Trên bình chướng sôi trào lấy sấm sét đáng sợ, làm như vậy là vì ngăn cản hai đầu Thú Vương phá mở bình chướng tổn thương đi ra bên ngoài, nhưng trắng xoá khí tức kim loại toàn diện va chạm bình chướng, cùng lôi triều giao hòa, trong một cái chớp mắt, cả phiến lôi tràng đều biến thành đại dương sấm sét mênh mông.
Ầm ầm bạo hưởng, long trời lở đất, đấu thú cung to lớn đều đong đưa. Uy năng cái mảnh lôi triều kia cấm chế có thể là dựa theo Thiên Võ Cảnh mà đến, trong chốc lát bạo động, mang theo uy năng không gì sánh kịp, không chỉ để cho bên trong lôi tràng biến thành đại dương lôi triều, càng sôi trào về bốn phương tám hướng, cuộn sạch hơn phân nửa đấu thú trường, chìm ngập mấy nghìn người.