Chương 3305: Nhớ Tiểu Tổ (2)
Chương 3305: Nhớ Tiểu Tổ (2)
Thương thế Bạch Hổ quá nặng, vẫn luôn hôn mê, tuy nhiên Bạch Hổ nuốt tinh hạch Thanh Bằng, thân thể tự hành bắt đầu hấp thu lấy tinh hoa năng lượng bên trong, thương thế đang khôi phục với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được.
Một hồi Thú Vương tranh bá xuống đây, nó nuốt rất nhiều linh hạch, cũng đều là linh hạch huyết mạch không tệ, nói không chừng có thể thúc đẩy nó lột xác từ đỉnh phong đến Thiên Võ Cảnh.
- Đây là một đầu Bạch Hổ?
Bạch Tiểu Thuần kinh ngạc nhìn Bạch Hổ toàn thân nhuốm máu trong lồng sắt, kinh ngạc giương lên lông mày nhỏ nhắn.
- Từ chỗ đấu thú cung mua được.
Tần Mệnh thu Bạch Hổ vào Vĩnh Hằng Vương Cung, để nó ở bên trong khôi phục điều dưỡng. Hiện tại không cần thiết cùng nó nói thêm cái gì, Bạch Hổ nhất tộc cao quý lại bướng bỉnh, mặc kệ ngươi làm cái gì, nó đều có thể hoài nghi mục đích của ngươi, dứt khoát đợi trở lại Tinh Linh đảo giao cho Bạch Hổ kia dạy dỗ.
- Đực mẫu hay sao?
Bạch Tiểu Thuần hỏi.
- Cái gì?
Tần Mệnh khẽ giật mình.
- Bạch Hổ ngươi vừa cầm về này, là đực hay cái?
Bạch Tiểu Thuần hỏi lại.
- Không có chú ý. Có khác nhau sao?
- Có a, ngươi chưa phát giác sao?
Tần Mệnh quái dị nhìn Bạch Tiểu Thuần một lát, nhếch miệng nở nụ cười. Đực mang về chính là đệ nhất mãnh tướng bên người Bạch Hổ, mẫu liền không nhất định, làm không tốt qua vài năm bên cạnh hắn liền có một đống Tiểu Bạch Hổ rồi.
Tần Mệnh nghĩ tới đây chợt nhớ tới Tiểu Tổ, năm đó Tiểu Tổ chính là trăm phương ngàn kế muốn cho Bạch Hổ lai giống, muốn mở rộng tộc quần Bạch Hổ, mang theo một đám Bạch Hổ chinh chiến thiên hạ.
- Tiểu Quy kia ở thời đại này nên đã bị trấn áp trong Vương mộ đi à nha.
Bạch Tiểu Thuần biết rõ Tần Mệnh nhớ tới ai, tuy nhiên tính toán thời gian, đại Vương thứ mười tám đều chết mấy trăm năm, Tiểu Quy kia nên chôn cùng rồi, bây giờ nói không chừng đang trong cái mộ kia ngủ đây này. Tuy nhiên, vì cái gì Tiểu Tổ còn nói nó đã trải qua toàn bộ thời đại loạn võ?
- Tính lên đến đã mười năm không gặp Tiểu Tổ.
Sau khi Tần Mệnh thoát khỏi đảo lưu đày tiến vào Thánh Võ Cảnh đó liền không còn có gặp qua Tiểu Tổ, ngoại trừ ngẫu nhiên mấy lần nghe được qua tin tức, lại không thể chạm mặt, năm đó mỗi ngày ‘Móc’ lấy nó luôn chê nó lải nhải, hận không thể hầm canh nó, từ biệt mười năm, ngược lại có chút nhớ nó.
- Hai thời không đã đả thông, chuyện thú vị như vậy có thể thiếu nó? Ta thấy a, không bao lâu nữa nó liền có thể xông đến nơi đây, đến lúc đó liền náo nhiệt.
- Ngộ nhỡ nó chạy đến Vương mộ chỗ đó, nó liền hết.
- Tiểu Tổ rốt cuộc là yêu gì?
- Tiểu Quy! Tiểu Quy xác vàng!
Bạch Tiểu Thuần cùng Tần Mệnh đều nở nụ cười.
- Các ngươi còn có tâm tư cười?
Mặc Lân đi vào đình viện của bọn hắn, sắc mặt u ám. Hắn vừa mới nói tình huống của Tần Mệnh cùng Tà Vương, Tà Vương trọn vẹn nhìn chằm chằm hắn nửa phút, mặc dù một câu cũng không có nói, nhưng hắn hay là cảm nhận được Tà Vương phẫn nộ. Cùng Tần Mệnh đi ra ngoài cũng thì thôi, vậy mà còn cùng hồ đồ, còn ngại hiện tại không đủ loạn à.
- Lại xảy ra chuyện gì?
- Dương Luyện đến! Ngươi tự giải quyết cho tốt! Bây giờ là Dương Luyện, không bao lâu nữa chính là những người khác, còn có Diệp Khuynh Thành, cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi, ngươi suy nghĩ thật kỹ nên đối phó như thế nào đi. Nhưng nhớ kỹ một điểm, chúng ta cũng không có gì để cùng ngươi hồ đồ, một mình ngươi, chết sống không quan trọng, sau lưng chúng ta lại là cả Bất Tử Môn.
Trong lời Mặc Lân nói mang theo cảnh cáo.
- Buông lỏng chút, có chút ngoài ý muốn rất bình thường.
Tần Mệnh đứng dậy, điều chỉnh tốt biểu lộ bộ mặt, bảo trì thần thái nguội lạnh, đi đến bên ngoài.
- Bạch Hổ đâu! Giao ra đây cho ta!
Dương Luyện chỉ vào Tần Mệnh giận dữ mắng mỏ.
- Ăn!
- Cái gì?
- Vừa ăn xong, lông đều không còn, muốn đem ta sống sờ sờ mà lột da hay không? Hiện tại động thủ vẫn còn kịp, nói không chừng còn có thể gẩy ra mấy khối xương cốt, nếu chậm có thể cái gì cũng đều không thừa.
- Ngươi dám trêu chọc ta?
- Không phục tìm Diệp Khuynh Thành, là nàng đưa Bạch Hổ cho ta, ta muốn ăn thế nào thì ăn thế đó, muốn ăn lúc nào liền ăn lúc đó, không có nửa điểm quan hệ cùng ngươi, ngươi cũng không cần hô to gọi nhỏ tại chỗ ta đây.
- Một đầu yêu, cũng xứng cùng ta cuồng!
- Một công tử thế gia, không dám khiêu chiến Diệp Khuynh Thành, chạy đến trước mặt một đầu yêu diễu võ dương oai, ngươi thật bá đạo a.
Tần Mệnh không chút khách đáp lời.
Dương Luyện chau mày:
- Ngươi dùng cái gì cùng Diệp Khuynh Thành trao đổi?
- Một manh mối.
- Manh mối gì?
- Nếu như ngươi cho ta một Thánh Thú loại như Thanh Bằng bán huyết, ta đem manh mối cho ngươi.
Con mắt Tần Mệnh biến thành con ngươi dựng thẳng, trên mặt hiện ra loang lổ lân phiến, đầu lưỡi tinh hồng dài nhỏ qua lại phun ra nuốt vào, khí tức dần dần khủng bố, cường thế giằng co lấy Dương Luyện.
Dương Luyện mặc dù xúc động, lại không phải người ngu.
Manh mối? Manh mối gì có thể đổi lấy Bạch Hổ, ngẫm lại tình huống trong đấu thú cung lúc ấy, Diệp Khuynh Thành cùng Diệp Thanh Thần giống như đang cùng nó thương lượng. Chẳng lẽ... Chẳng lẽ là manh mối về Tiên Vương Chiến Trụ? Đúng, nhất định là vậy! Ngoại trừ cái này, thì manh mối gì có thể đổi đến bán huyết Bạch Hổ!
Tần Mệnh kích thích Dương Luyện:
- Ngươi có quyết đoán kia sao? Diệp Khuynh Thành cấp nổi, Dương công tử ngươi cấp không nổi?
Dương Luyện nhìn mắt Tần Mệnh thật sâu, bất chấp trách móc, bước nhanh rời khỏi trang viên, muốn đi báo cáo tin tức này cho Thương Ốc. Hắn còn không có tư cách trực tiếp muốn manh mối cùng Diệp Thanh Thần, nhưng Thương Ốc nên có thể.
Tần Mệnh đưa mắt nhìn Dương Luyện vội vã rời khỏi, nhướng mày:
- Đều dễ lừa gạt như vậy?