Chương 3318: Đêm trước (5)
Chương 3318: Đêm trước (5)
Khấu Thanh Dương nhìn Diệp Khuynh Thành phía xa, cười nhạt một tiếng:
- Mua liền mua, còn cố ý mang theo đến Đế Hoa trang viên này, cái này nói rõ là không có để Tà Vương ngươi vào mắt.
- Khấu công tử là đến quan tâm ta?
Bất Tử Tà Vương giương mắt lên, nhìn lên Khấu Thanh Dương trước mặt.
- Có lời gì thì nói thẳng đi.
- Ta qua đến là thay ngươi bất bình, ta có thể ra mặt giúp ngươi chuộc đầu yêu kia lại, cùng lúc bảo đảm Diệp Khuynh Thành sẽ không lại đến quấy rối ngươi.
- Ngươi muốn cái gì?
Thanh âm Khấu Thanh Dương chợt hạ thấp:
- Ta muốn biết, những lời ngươi nói cho Diệp Khuynh Thành kia, là có chứng cứ rõ ràng, hay là suy đoán không có bằng chứng?
- Có cái gì không giống nhau sao? Chuyện muốn sắp chấm dứt, Hoàng Thiên Thành muốn mở cửa lớn, ta và ngươi cũng có thể bình an rời khỏi, tất cả đều vui vẻ.
- Ta ở chỗ này đợi hơn hai tháng, muốn cũng không phải là một cái bình an rời khỏi gì. Tà Vương, đem tình hình thực tế nói cho ta biết, ta lấy chiến thú trở lại cho ngươi!
Ánh mắt Khấu Thanh Dương lăng lệ ác liệt, hắn đợi mòn mỏi hơn hai tháng, tuyệt đối không phải chờ đợi kết quả như thế. Nếu thật là hoàng thất làm, hắn muốn có chứng cứ chuẩn xác trở về phục mệnh, nếu như là Tần Mệnh, cửa thành vừa mở ra, Tần Mệnh có thể bình yên thoát thân.
- Ta bán đi, không thuộc về ta.
- Tà Vương, họa là từ ở miệng mà ra, những lời này ngươi sẽ không không hiểu sao. Cũng bởi vì mấy câu của ngươi, toàn bộ tính chất sự kiện liền thay đổi hoàn toàn, bất kể là phải hoàng thất làm hay không, ngươi cho rằng hoàng thất có thể không quấn được ngươi?
- Đường đường là Tiên Linh Đế Quốc, Hoàng tộc thứ tám trong Nhân tộc, cũng bởi vì mấy của ta câu, muốn đem ta giết chết tại Hoàng Thiên Thành? Ngươi không khỏi quá coi thường khí lượng đế quốc!
Khấu Thanh Dương có chút ngưng mi:
- Ngươi thật không nói?
Bất Tử Tà Vương nhìn Khấu Thanh Dương trong chốc lát:
- Ta chỉ tặng cho ngươi một câu, muốn tại địa bàn của người khác bắt Tần Mệnh, bản thân ngươi liền đi nhầm quân cờ.
- Khuynh Thành, nghe nói muội mua tân sủng vật?
Phạm Dương thoạt nhìn tuấn lãng anh tuấn, diện mạo bất phàm, khóe mắt nghiêng lên để cho hắn thoạt nhìn có cỗ khí tức bướng bỉnh. Trong tay hắn cầm lấy một cây quạt lông trắng, cười khẽ hai tiếng, chọn đến cái cằm Tần Mệnh, nâng đầu của hắn lên.
- Là loại yêu gì?
Đồng tử trong mắt Tần Mệnh biến thành con ngươi dựng thẳng lăng lệ ác liệt, dán mắt vào Phạm Dương.
- Còn dám nhìn thẳng ta? Lá gan không nhỏ a!
Phạm Dương nhiều hứng thú mà cười cười, dùng sức nâng lấy cái cằm Tần Mệnh, ngạnh sanh sanh nhếch đầu của hắn lên.
Tần Mệnh đột nhiên vung ra, con ngươi dựng thẳng híp lại, như là hai thanh lưỡi đao sắc bén.
- Phạm Dương, lấy cây quạt của ngươi ra!
Diệp Khuynh Thành nhắc nhở.
- Quạt lông của ta đụng đầu hắn, là phúc phần của hắn.
Phạm Dương cầm cây quạt vểnh lên đầu của Tần Mệnh, không có xem là chuyện quan trọng, hắn mặt mỉm cười, chuẩn bị trêu chọc hai câu cùng Diệp Khuynh Thành.
Hai con ngươi Tần Mệnh ngưng trọng lại, thanh âm khàn khàn trầm thấp:
- Trách không được ngươi không chấp nhận hắn, một bộ dạng túng dục quá độ đoản mệnh, gả cho hắn nói không chừng không được mấy năm liền ở góa.
Diệp Khuynh Thành nao nao, kinh ngạc nhìn Tần Mệnh, trên mặt lộ ra vài phần nụ cười nghiền ngẫm.
- Ngươi nói cái gì?
Phạm Dương nhướng mày, lạnh lùng mà nhìn Tần Mệnh.
Ta vừa mới nghe lầm? Đầu súc sinh này là đang mắng ta?
- Diệp cung chủ, sủng vật của ngươi thiếu quản giáo a, chúng ta giúp ngươi dọn dẹp một chút?
Đám nam nữ sau lưng Phạm Dương kia đều lộ ra hung tướng, một đầu yêu mà thôi, tự lại dám nguyền rủa tiểu thiên tử đế quốc đoản mệnh, chán sống.
Diệp Khuynh Thành nhìn Tần Mệnh thật sâu, sự vui vẻ trên mặt càng sâu thêm, không tệ lắm, ngay cả Phạm Dương đều dám kích thích, tính cách này ta thích. Nàng bước nhẹ nhàng, gọi Tần Mệnh rời khỏi.
- Người của ta bản thân ta quản, làm sao cũng đều không tới phiên các ngươi.
- Đợi một chút!
Phạm Dương đây tay chế trụ bả vai Tần Mệnh, năm ngón tay bắt đầu khởi động lấy năng lượng cường thế kỳ dị, dường như khuếch tán ra vô số sợi tơ, muốn trấn trụ Tần Mệnh, hắn nhìn Diệp Khuynh Thành:
- Muội vừa mới nói cái gì? Ngươi xem nó trở thành người?
- Là người hay là yêu, là tự do của ta. Phạm công tử, có liên quan gì tới ngươi đây?
Diệp Khuynh Thành đầu đều không quay lại, cứ thế đi đến chỗ đám người vây quanh tỷ tỷ của nàng phía trước kia, gọi Tần Mệnh:
- Theo ta.
Tần Mệnh mở tay Phạm Dương ra, kích thích hắn một cái:
- Đuổi vài chục năm đều không có theo đuổi được, mất mặt xấu hổ!
- Muốn chết!!
Phạm Dương đột nhiên bạo lên một quyền, đánh đến đầu của Tần Mệnh. Cái quái gì, một đầu súc sinh cũng dám luân phiên khiêu khích hắn, chán sống!
Tần Mệnh vung tay chính là một cái tát, không có chiêu thức xinh đẹp gì, chính là xuyên thẳng đâm thủng như vậy, lại mãnh liệt như thiểm điện, rắn rắn chắc chắc quất vào hắn trên nắm tay, thanh âm thanh thúy như là lưỡi mác loong coong, trong chốc lát chấn vang cả phiến trang viên, Phạm Dương bạo kích nắm đấm bị hung hăng đánh mở, máu tươi bắn tung tóe, thân thể đều mất cân đối lảo đảo hai bước. Hắn có lấy cảnh giới Thiên Võ Cảnh ngũ trọng thiên, lại là tiểu thiên tử tôn quý, vốn tưởng rằng đầu yêu này sẽ kinh hoảng tránh đi, không nghĩ tới vậy mà...
Trang viên náo nhiệt nhanh chóng an tĩnh, kinh ngạc nhìn sang nơi này, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Ngay cả người bên cạnh Phạm Dương đều giật mình, thật không thể tin được nhìn một màn này.