Chương 3326: Tần Mệnh chạy mau (5)
Chương 3326: Tần Mệnh chạy mau (5)
Diệp Khuynh Thành an bài tốt đội ngũ La Sát, về tới trong tẩm cung, nhìn Tần Mệnh ngưng thần minh tưởng, môi son hồng nhuận phơn phớt câu dẫn ra độ cong nhàn nhạt vi diệu. Hôm nay thật đúng là một ngày thần kỳ, hình thái hoàn mỹ, cảnh giới Thiên Võ Cảnh lục trọng thiên, còn có cái tính cách bướng bỉnh dã man kia, còn có sắp nghênh đón vị long nhân thứ hai, dù nàng lòng dạ thâm trầm đều có một loại cảm giác như nằm mơ.
Khi trước còn có chút bận tâm không tốt khống chế hắn, đợi muội muội của hắn đến, khống chế muội muội hắn chẳng khác nào khống chế hắn, khống chế hắn cũng tương đương khống chế muội muội của hắn.
Tương lai ngày nào đó, bọn hắn liền trở thành phụ tá đắc lực của nàng, trong tương lai Tiên Linh Đế Quốc giúp đỡ nàng chống lên một mảnh trời.
Diệp Khuynh Thành đảo ánh mắt qua năm đầu dị thú Nguyệt Cực Hùng, Trường Sinh Hồ, lúc trước sưu tập từng cái đều là bỏ ra tinh lực lớn, bồi dưỡng đến Thiên Võ Cảnh càng là đã dùng hết tâm huyết, trước kia xem chúng là bảo bối, nhưng tại trước mặt long nhân anh tuấn này, giống như đều trở nên ảm đạm thất sắc.
Tẩm cung xa hoa đến yên tĩnh, dạ minh châu chiếu sáng lấy những Thạch Trụ ngọc trắng cùng vật phẩm trang sức tinh xảo kia, xây dựng ra một không gian quang ảnh duy mỹ. Để cho tẩm cung trở nên thần bí đến kiều diễm, hiển lộ rõ ràng lấy thưởng thức của chủ nhân.
Diệp Khuynh Thành ngồi vào trên chiếc giường rộng rãi, cẩn thận thưởng thức long nhân. Thời điểm bảo trì hình người đúng là rất anh tuấn nha, góc cạnh rõ ràng, đường cong gương mặt vô cùng rõ ràng, có loại kiên cường như đao gọt búa bổ, nàng rất ít nhìn thẳng nam tử nào, hôm nay khó được thưởng thức một lần, càng nhìn càng hài lòng.
Tuy nhiên, nàng càng muốn nhìn chính là hình thái hóa rồng.
- Loạn, hóa rồng cho ta xem một chút.
Diệp Khuynh Thành gọi cái danh tự này luôn cảm thấy khó đọc, sau này sẽ cho hắn lên một cái tên càng có đặc điểm.
Tần Mệnh đang yên lặng tính toán phương pháp rời khỏi ngày mai, cũng tỉnh táo hồi tưởng đến chuyện hôm nay, càng là tính toán, càng là suy nghĩ, càng có một loại cảm giác nguy cơ mãnh liệt. Tuy nhiên Tần Mệnh có một điểm ngược lại là có thể yên tâm, dù cho có ai thật sự tập trung hắn, nên không đến mức trực tiếp vận dụng cảnh giới cửu trọng thiên, càng không đến mức vận dụng Hoàng Võ, như vậy dù cho gặp phải ngoài ý muốn, hắn đều có nhất định cơ hội tránh thoát, lại phối hợp Bất Tử Tà Vương cùng Dương Đỉnh Phong bọn hắn, vẫn là có hi vọng chạy ra Tiên Linh Đế Quốc.
- Ngươi cũng đã bày ra qua một lần, không cần thiết lại giữ bí mật che dấu, nhanh chút, hóa rồng cho ta thưởng thức.
Diệp Khuynh Thành nằm nghiêng ở trên giường, dáng người uyển chuyển nghiêng sang bên thướt tha nhấp nhô, dưới ánh sáng chiếu xuống vô cùng hấp dẫn, bày ra lấy sức sống thiếu nữ gần như thanh xuân. Nàng xinh đẹp động lòng người, khuôn mặt đẹp đẽ mang theo một chút vui vẻ, đôi mắt dễ thương lưu chuyển, nhìn Tần Mệnh cách nàng chỉ có hai mươi bước.
Nếu có nam tử khác ở đó, một màn cảnh đẹp này đủ để cho hắn phun cả máu, đốt cả thân.
Tần Mệnh giương mắt lên, thản nhiên nói:
- Ngươi không lo lắng ngày mai?
- Ta không lo lắng, ngươi cũng không cần lo lắng. Có tỷ tỷ đi cùng, uy danh tiểu thiên tử, cảnh giới thất trọng thiên, còn có Cực Hàn áo nghĩa đóng băng trời đất, còn có cái gì phải sợ. Đội ngũ La Sát của Diệp gia chúng ta đều thủ từ một nơi bí mật gần đó.
Diệp Khuynh Thành còn tưởng rằng hắn đang lo lắng việc mình sẽ bị đoạt, cười lắc đầu, không nghiêm trọng như vậy. Dù cho các gia tộc tham luyến long nhân, tối đa sẽ chỉ là vụng trộm đi theo bọn hắn, nhìn bọn hắn sẽ đi đâu, có long nhân khác hay không, không có khả năng trực tiếp ra tay đối với nàng. Nếu quả thật làm như vậy, ý nghĩa liền thay đổi hoàn toàn. Diệp gia cũng không phải là Nhị lưu gia tộc như Lâm gia, ngay cả Cổ gia đều đến dựa vào, không có ai có thể đơn giản chịu đựng được lửa giận của Diệp gia.
- Cẩn thận một chút thì tốt hơn.
Tần Mệnh nhắm mắt lại, Diệp Khuynh Thành không lên tâm càng tốt, hắn lại càng dễ thoát thân.
- Hóa rồng cho ta xem một chút?
- Ngươi xem ta như khỉ diễn xiếc?
Thanh âm Tần Mệnh lạnh giá.
Diệp Khuynh Thành vê lên một quả trái cây bên cạnh, ném hướng Tần Mệnh, thanh âm không có cường thế như lúc ở bên ngoài, ngược lại mang theo lười biếng xốp giòn xốp giòn, rất êm tai, rất chọc người:
- Ta không chỉ mua ngươi, càng sẽ bảo hộ các ngươi không bị Thú Vực hãm hại, cho nên... Ta không chỉ là chủ nhân của ngươi, càng là ân nhân của ngươi. Ta sẽ không xem ngươi như nô, nhưng ngươi là tài sản của ta, ngươi là chiến thú của ta. Ta sẽ không tùy ý điều khiển ngươi, tuy nhiên ngươi phải nghe lời ta, làm ta chuyện bảo ngươi làm. Hiểu chưa?
Tần Mệnh không làm đáp lại, tiếp tục tu luyện. Diệp Khuynh Thành nằm trong chốc lát, lười biếng đứng dậy, bước chân nhẹ nhàn, dưới lớp y phục mỏng manh rộng thùng thình ẩn ẩn có thể nhìn thấy cặp đùi rất tròn thon dài, trắng tuyết sáng bóng như là mỹ ngọc, theo cặp đùi đẹp hướng lên, giương lên một độ cong kinh tâm động phách, phác họa ra hình dáng vòng eo hoàn mỹ, làm cho người ta muốn phun máu.
Diệp Khuynh Thành đi đến sau lưng Tần Mệnh, tay ngọc thon dài lướt qua bả vai dày rộng của hắn, cảm thụ lấy cơ bắp vững chắc có lực :
- Đụng phải chủ nhân như ta, ngươi nên cảm thấy may mắn. Đổi thành người khác, khẳng định đem ngươi trở thành yêu thú đến dưỡng, bắt ngươi làm vũ khí mà dùng. Ở chỗ này của ta, ngươi tối thiểu còn có tôn nghiêm của ngươi, còn có thể bảo trì tính cách thích hợp. Ta biết rõ ngươi khả năng không thích mình bị người khác lấy ra làm hàng hóa giao dịch, tuy nhiên... Ngươi nên nhận rõ hiện thực, đây chính là mạng của ngươi, là địa vị của ngươi trong cái đất trời này.
Thanh âm Diệp Khuynh Thành nhẹ nhàng xốp giòn trì hoãn, rơi xuống trong lỗ tai nam tử khác khả năng đã sớm say, Tần Mệnh lại khẽ nhíu mày, cảm giác là lạ.