Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 333 - Chương 333 - Giết Không Tha (2)

Chương 333 - Giết không tha (2)
Chương 333 - Giết không tha (2)

Toàn trường kinh động, không thể tin vào mắt mình.

Một bức tượng khổng lồ đi ra khỏi rừng rậm rậm rạp, trước sau tổng cộng mười bảy, đều dùng các loại phương thức rung động hiện thân, trong ánh mắt khiến mấy vạn người rung động lại ngốc trệ ra đó, hàng lâm đến xung quanh tường thành rách nát của Lôi Đình cổ thành, đứng ở các phương vị khác nhau, giống như tường đồng vách sắt ngạo nghễ đứng canh gác, đồng thanh hò hét, vang vọng khắp thiên địa, rung động hoàng hôn:

- Kẻ phạm Lôi Đình, giết không tha!

Tần Mệnh thông qua khảo nghiệm, bọn hắn sẽ thực hiện ước định.

Từ hôm nay trở đi, Vương quốc mới chính là Lôi Đình cổ thành.

Vương quốc mới, bảo vệ mới, một khởi đầu hoàn toàn mới.

Kẻ phạm tân quốc của ta, giết không tha!

Kẻ phạm Lôi Đình, giết không tha!

Tiếng hò hét uy nghiêm khí thế bàng bạc, nổ vang hoang dã, mười tám vị Vương tượng toàn thân đều nổi lên cường quang, giống như dòng nước lũ cuồn cuộn, xuyên qua hoang dã cùng bầu trời, xua tan tầng mây nặng nề, đánh nát sấm sét và mưa to đầy trời, bên trong cường quang chói mắt là năng lượng kinh người, bắt đầu khởi động thánh uy không thể địch nổi.

Rung động!!

Trong Lôi Đình cổ thành, hơn hai mươi vạn dân chúng run rẩy đứng lên, ánh mắt ngốc trệ nhìn mười tám pho tượng khổng lồ, nhìn ánh sáng mạnh mẽ tràn ngập hai mắt, đầu bọn họ trống rỗng, bên tai chỉ có tiếng hò hét hào hùng lại uy nghiêm kia —— kẻ phạm Lôi Đình ta, giết không tha!

Trong thành phủ, đám người Đồ Vệ một trận ngốc trệ, đây là... Là một bức tượng của các vị vua cổ đại? Thiếu gia nói cứu binh là bọn họ?

Bốn con mãnh cầm từ trên trời giáng xuống, chở Yêu Nhi và ba vị trưởng lão Huyết Tà Tông, còn có Khương Bân chồng chất vết thương.

Khương Bân vô cùng suy yếu, bước lại vài bước nằm sấp trong lòng Diệp Tiêu Tiêu:

- Thật xin lỗi... Chúng ta về trễ...

Vân Mộ Bạch cũng mang theo ba nữ Nguyệt Tình trở lại thành phủ, trong ánh mắt khó nén rung động, hơi lắc lư nhìn lên bầu trời cao.

Chúng Vương chưa chết! Anh hồn của họ vẫn còn? Tần Mệnh mang chúng Vương từ Thủ Vọng Hải Ngạn trở về!

Đừng nói những người khác vô cùng rung động, coi như là tâm tình bình tĩnh trầm ổn này của hắn đều ba động.

- Pho tượng của các vị vua viễn cổ?

Cầu Lân và các thánh võ toàn bộ bừng tỉnh, nhưng lại lâm vào trong rung động thật sâu. Nhất là những người lúc trước quyết đấu với Vương Hồn ở thế giới dưới đáy biển, vốn tưởng rằng đã hủy diệt Vương Hồn. Chúng chỉ tạm thời rút lui, thủ hộ chân chính là những pho tượng này?

Viễn Cổ Chúng Vương ở vạn năm trước là cảnh giới gì? Vượt qua vạn năm mà bất tử bất diệt, từng sợi hồn niệm lại có thể đối kháng Thánh Võ!

Chúng nó dung hợp với tượng đá, há không khác với tái sinh!

Sự tồn tại của Vương quốc dưới đáy biển đã làm cho rất nhiều người không thể tưởng tượng được, những bức Vương tượng này hồi sinh lại là khiêu chiến nhận thức của họ.

Ưng Vương, Võ Vương, Trấn Sơn Vương, quyết đoán rút lui.

Tông chủ Thiên Đạo tông cùng tông chủ Thiên Thủy tông cũng liên tục rút hơn ngàn thước.

Hai vị trưởng lão Thánh Đường cưỡi Kim Diễm Thánh Sư vừa cảnh giác vừa lui về phía sau, sắc mặt bắt đầu ngưng trọng.

Họ nhanh nhẹn nhận ra rằng vấn đề đã trở nên nghiêm trọng, đó là một cái bẫy!

Người Tần gia vì sao lại lan truyền tin tức? Là vì muốn đem toàn bộ quần hùng Bắc Vực tập hợp vào Lôi Đình cổ thành. Một lưới bắt hết! Tập trung chấn nhiếp!

Chủ ý của ai? Đủ điên, đủ ngoan độc!

- Chư vị Vương gia, các vị tông chủ, các ngươi đang tìm ta sao? Ta chính là Tần Mệnh!

Tần Mệnh đứng trên vai tượng đá, tóc dài đón gió tung bay, hắn cách không nhìn về phía đội hình Thánh Võ chia làm ba phái.

Trên cao yên tĩnh, mọi người thần sắc phức tạp, ai cũng không nói gì.

Cầu Lân cũng không nghĩ tới Tần Mệnh lại lấy tư thái như vậy xuất hiện, dùng nhãn lực của hắn có thể phán đoán ra thực lực của chúng Vương tượng.

- Ai muốn chúng Vương truyền thừa? Ai muốn nhúng chàm chúng Vương truyền thừa ta!

Tần Mệnh ngữ khí cường ngạnh, lộ ra khí tức sát phạt, lôi điện đại tác toàn thân hắn, kịch liệt dày đặc quấn quanh toàn thân, cường quang kim sắc hỗn tạp.

Yên tĩnh! Chiến trường trên cao rơi vào sự yên tĩnh kỳ lạ!

Đều bị Tần Mệnh cùng pho tượng trấn trụ.

Sự bùng nổ trước đó và sự im lặng hiện tại tạo thành một sự tương phản châm biếm rõ ràng.

- Ha ha...

Tần Mệnh cười to, tung người từ trên vai người khổng lồ nhảy xuống, bổ nhào về phía trước.

Độ cao hơn ngàn thước, đột nhiên rơi xuống, làm cho mọi người Tần gia trong lòng hoảng hốt, nhưng phía sau Tần Mệnh đột nhiên kịch liệt nhúc nhích, mạnh mẽ nhấc lên hai cánh chim màu vàng, hoa mỹ mà rực rỡ, có thể nói là kinh diễm, hắn huy động cánh chim, rắc xuống kim quang đầy trời, bay đi về hướng đông thành.

- Cánh?

Mọi người trong thành nhao nhao động dung.

- Vĩnh Hằng Dực.

Yêu Nhi thì thào thì thầm, kiều nhan không còn quyến rũ nữa, mà là phức tạp.

Tần Mệnh bay lượn trên bầu trời, kim huy chói mắt.

Đây có phải là ảo diệu của truyền thừa chúng Vương không? Rất nhiều người nhìn lên cao, nói không nên lời là kinh ngạc hay hâm mộ.

Một pho Vương tượng đạp nát mặt đất bay lên trời, thân hình cao trăm thước thật sự là quá lớn, nhất cử nhất động đều sẽ nhấc lên cuồng phong, nó trải dài qua phế tích cổ thành, nặng nề rơi xuống khu đông thành, chấn động cổ thành lại rung động, mặt đất đã rách nát lần thứ vỡ ra hai khe nứt rậm rạp, hướng về ánh mắt bốn phương tám hướng. Vương tượng uy nghiêm, thân hình cao vút lại bò đầy hoa văn màu vàng, uy phong lẫm liệt. Hai tay nâng lên, hướng lên cao, tiếp được Tần Mệnh từ trên trời giáng xuống.

- Bảo vật vô chủ, tùy các ngươi cướp như thế nào. Vật có chủ, các ngươi lại mặt dày vô sỉ tập thể đến cướp, ha ha...

Bình Luận (0)
Comment