Chương 3332: Nhân Hoàng sát lệnh, nghìn dặm ngăn chặn (2)
Chương 3332: Nhân Hoàng sát lệnh, nghìn dặm ngăn chặn (2)
Diệp Khuynh Thành đứng trên tấm lưng dày rộng của Ngân Hoàng Thiên Chuẩn, toàn thân kỳ quang lượn lờ, chống cự lại gió bão gào thét, ngắm nhìn núi mây vô biên vô hạn. Bên người nàng có một vị cường giả Thiên Võ Cảnh thất trọng thiên đi cùng, là một vị nhân vật cấp lão tổ Diệp gia, tự thân qua đến bảo hộ nàng. Mặc dù hành động thoạt nhìn không có nguy hiểm gì, nhưng dù sao cũng là rời khỏi đế quốc đi sâu vào Cổ Hải, hiện tại Diệp Khuynh Thành bởi vì đạt được long nhân mà địa vị ở trong tộc cũng thăng một đoạn, bọn hắn cần phải an bài người nghiêm mật bảo hộ.
Tần Mệnh đứng ở phía sau, thần thức ùn ùn kéo đến bao phủ thảo nguyên, cũng cảnh giác Hoàng Thiên Thành dần dần biến mất trong tầm mắt. Tạm thời còn không có phát giác được tình huống dị thường, Cổ Thiên Thần hẳn là bị Diệp Thanh Thần hấp dẫn đến cửa thành phía Tây, hắn một chiêu này tối thiểu tranh thủ đến hơn hai trăm dặm, hoặc là càng nhiều.
- Không cần khẩn trương như vậy, không có ai sẽ không kiêng nể bắt ngươi.
Diệp Khuynh Thành ở phía trước lắc đầu, đến mức lo lắng như vậy ư, chúng ta là đi tìm người, cũng không phải bị đuổi giết. Xem ra là lưu vong đã quen, không nhận thức đến cảm giác có được bối cảnh cường đại. Có uy danh Diệp gia trấn lấy, không có có ai dám làm ẩu.
- Đa tạ ngươi.
Tần Mệnh mặc kệ Diệp Khuynh Thành mua hắn có mục đích gì, nhưng có thể thuận lợi trốn tới còn thật may mắn mà có nàng.
- Biết rõ cảm ơn là được.
Diệp Khuynh Thành tóc dài giương nhẹ, thân thể thướt tha dưới ánh mặt trời hiện ra ánh sáng nhàn nhạt, xinh đẹp động lòng người, hệt như là như tiên tử.
- Mặc kệ tương lai phát sinh chuyện gì, Diệp gia... Ta không động.
Diệp Khuynh Thành cùng lão nhân bên cạnh đều nhìn Tần Mệnh, lời này có ý gì?
Tần Mệnh mở ra tay phải, muốn báo cho Hỗn Thế Chiến Vương có thể rời khỏi, nhưng ý niệm vừa vặn cấu kết Vương ấn, sắc mặt đột nhiên biến đổi. Hắn cảm nhận được khí tức Hỗn Thế Chiến Vương đang từ phương hướng Hoàng Thiên Thành nhanh chóng chạy tới, từ trên khoảng cách nhìn lại, hẳn là kéo dài qua hoàng thành lao đi. Tình huống bình thường Hỗn Thế Chiến Vương không có khả năng thậm chí không nên làm như vậy, trừ phi là... Cổ Thiên Thần đã đuổi qua đến.
Phản ứng thật là nhanh!
Nhưng chân chính để cho Tần Mệnh kinh ngạc chính là, hắn vừa mở ý niệm ra, vậy mà trong phạm vi mấy trăm dặm trọn vẹn cảm nhận được nhiều đến ấn ký mười lăm vị Vương Hầu.
Thiên Vương Điện đến!
Tại các phương vị khác nhau xung quanh Hoàng Thiên Thành, Vương Hầu cùng Thiên Dực tộc Thiên Võ Cảnh vẫn luôn đang phân tán ẩn núp. Bởi vì Hoàng Thiên Thành toàn diện phong bế, Vương ấn đều cảm thụ không đến tình huống bên trong, bọn hắn không xác định Tần Mệnh sẽ từ phương hướng nào đi ra, cho nên ở gần bốn tòa cửa thành đều có người ẩn núp. Mười lăm vị Vương Hầu, mười hai vị Thiên Dực tộc, còn có Hắc Phượng, Địa Hoàng Huyền Xà, Cửu Dương Thiên Hồ, Yến Vạn Minh, Đông Hoàng Hạo Nguyên vân vân..., tổng cộng ba mươi sáu vị Thiên Võ.
- Hoàng Thiên Thành mở ra!
- Xác định phương vị Tần Mệnh!
- Phía đông!
- Toàn thể hành động, cự ly xa thủ hộ, không nên đơn giản tới gần!
Tay phải chúng Vương Hầu toàn bộ tách ra cường quang màu vàng, giống hệt như là mặt trời mãnh liệt nóng bỏng, chiếu sáng non sông rừng hoang gần đó, toàn bộ bọn hắn từ các nơi ẩn thân hiện thân, bay lên không, mang theo Thiên Dực bên người lao thẳng trời cao, mãnh liệt tiến lên phương hướng Tần Mệnh. Bọn hắn không hiểu rõ tình huống cụ thể, phiền phức lập tức bạo lộ, toàn bộ ăn ý quyết định giữ một khoảng cách.
- Thiên Vương Điện!
Toàn thân Tần Mệnh máu nóng sôi trào, gần như có thể tưởng tượng đến bên ngoài hơn mười dặm hoặc vài trăm dặm liên tiếp tách ra kim quang sáng chói, cùng với thân ảnh cường đại không ngừng bay lên. Đây chính là tình nghĩa, đây chính là huynh đệ, mặc kệ người ở chỗ nào, mặc kệ loại hành động nào, bọn hắn cũng sẽ kịp thời lại kiên định đứng ở bên cạnh ngươi.
- Ngươi nói cái gì?
Diệp Khuynh Thành kỳ quái nhìn Tần Mệnh biểu lộ, cũng chú ý tới trên tay hắn dần dần cường thịnh hào quang vàng chói:
- Đó là cái gì?
…
- Diệp cung chủ, chúng ta sau này còn gặp lại! Lần nữa nói lời cảm tạ với ngươi!
Toàn thân Tần Mệnh dâng lên cỗ sóng khí kinh khủng, đột nhiên giẫm mạnh lên phía sau lưng Ngân Hoàng Thiên Chuẩn, như là cơn lốc xoáy ngút trời thẳng lên hơn một ngàn thước. Ngân Hoàng Thiên Chuẩn không hề chuẩn bị, hét thảm một tiếng, thân thể đột nhiên hạ xuống, xương sống đều giống như cũng bị đạp nát.
Diệp Khuynh Thành cùng lão nhân kia vội vàng không kịp chuẩn bị đều suýt chút nữa ngã lệch, bọn hắn kinh ngạc nhìn thân ảnh xông lên bầu trời, cùng với cường quang màu vàng đột nhiên tách ra.
Tần Mệnh cao giọng cười to, chấn mở cánh chim màu vàng, như là thiểm điện biến mất trong tầm mắt bọn hắn.
Một màn này quá đột nhiên, khí thế, cảm giác, tinh thần Tần Mệnh, vân vân..., đều dường như đột nhiên phục sinh dữ dội, thay đổi hoàn toàn thành một người khác, thế cho nên Diệp Khuynh Thành giật mình trong chốc lát mới phản ứng kịp.
- Hắn đi làm cái gì, chạy?
- Hắn không phải long nhân sao? Sao lại có cánh màu vàng. Khuynh Thành, có phải các người còn ước định cái gì hay không?
Lão tổ Diệp gia cũng kỳ quái, nói như thế nào lại chạy bỏ chạy, hắn có thể chạy đến đâu? Đã in dấu lên lạc ấn Diệp gia, chân trời góc biển đều có thể bắt được, long nhân kia nên hiểu a.
- Đuổi! Đuổi theo cho ta!
Diệp Khuynh Thành mặt ngọc lạnh xuống, cái tình huống này là như thế nào? Vừa mới mang ra Hoàng Thiên, đã nhanh chân bỏ chạy? Làm hoa chiêu gì! Chẳng lẽ là muốn chạy trốn về chỗ Bất Tử Tà Vương?
Ngân Hoàng Thiên Chuẩn sắc nhọn hí hót, chịu đựng lấy đau nhức kịch liệt phía sau lưng, vỗ cánh lao vùn vụt, toàn thân gió mạnh gào thét, tốc độ duy trì tăng vọt, đuổi theo mảnh ánh sáng vàng chói đang biến mất nơi phương xa kia.