Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 337 - Chương 337 - Đi Đến Lôi Đình (1)

Chương 337 - Đi đến Lôi Đình (1)
Chương 337 - Đi đến Lôi Đình (1)

- Ngươi muốn ta xin lỗi? Tỉnh lại đi! Ngươi chỉ may mắn hơn ta, vậy thôi!

Đại trưởng lão quay đầu, không nhìn Tần Mệnh. Hắn cũng không hối hận tất cả những gì mình làm, thắng làm vua thua làm giặc mà thôi.

- Xin lỗi, giết ngươi, cũng không đủ để xóa đi hận thù trong lòng ta.

Tần Mệnh hướng Vương tượng ra hiệu.

Chẳng bao lâu...

Đại trưởng lão bị Vương Tượng mạnh mẽ áp chế quỳ gối trước mộ phần của phụ mẫu Tần Mệnh, từ hai chân bắt đầu hóa đá, nhanh chóng lan tràn khắp toàn thân. Hắn ta phẫn nộ đấu tranh, quỳ? Quỳ xuống? Điều này còn khó coi hơn cái chết:

- Đồ hỗn trướng, cho ta thống khoái, ngươi không cần phải làm nhục ta như vậy.

- Thống khoái? Ngươi cũng xứng đáng!

Tần Mệnh túm tóc hắn, bảo hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm mê man:

- Ngươi nghĩ sẽ có ngày hôm nay sao? Thiện có thiện báo, ác có ác báo, ngươi ngẩng đầu nhìn xem, trời cao này tha cho ai! Từ hôm nay trở đi, quỳ gối trước mộ phụ mẫu ta, quỳ gối ở Lôi Đình cổ thành này, dùng chính ngươi vĩnh viễn đến chuộc tội cho chín năm này!

Đại trưởng lão nửa bên thân thể đã hóa đá, mất đi tri giác, cũng mất đi linh lực, phong ấn hóa đá giống như mạng nhện mở rộng:

- Tần Mệnh! Ta đã thua, ta nhận, cho ta thống khoái!

Hắn là đại trưởng lão cao cao tại thượng, cho dù là hiện tại, cũng có cao ngạo của hắn, há có thể chịu đựng được quỳ bị phong ấn?

Sỉ nhục! Nhục nhã!

- Ngươi cũng có lúc sợ? Ta thật sự nên để cho toàn bộ đệ tử trong tông đều đến xem biểu tình hiện tại của ngươi!

- Tần Mệnh. Ngươi khốn kiếp...

- Ha ha... Ha ha...

Tần Mệnh nở nụ cười, khóe mắt lại mông lung, phụ thân, mẫu thân, nhìn xem, nhìn xem người quỳ trước mộ phần là ai!

Trong viện ngoài viện tụ tập rất nhiều người, nhưng giờ phút này đều trầm mặc, không có ai khuyên nửa câu, người như vậy nên có kết cục như vậy, chỉ là nghe tiếng cười của Tần Mệnh, bọn họ đều có loại chua xót khó hiểu, chín năm... Hắn đã chịu đựng quá nhiều... Ai có thể hiểu được nỗi đau trong trái tim hắn, áp lực mà hắn ta phải chịu đựng. Đều thấy hắn phá kén trùng sinh, nhưng ai có thể hiểu được tối tăm hắn thừa nhận trong chiếc kén ấy.

Đại trưởng lão biểu tình thống khổ mà dữ tợn, rốt cục không thể bình tĩnh hơn:

- Đừng cao hứng quá sớm, ngươi cho rằng uy hiếp Bắc Vực là có thể bảo trụ chúng Vương truyền thừa? Thật ngây thơ. Thiên ngoại hữu thiên, ngoài Bắc Vực có hoàng triều. Thánh Đường đã chết một vị trưởng lão, cũng tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ, ngươi kiêu ngạo không được mấy ngày.

- Mang theo mộng đẹp đáng thương của ngươi phong ấn đi, vĩnh viễn quỳ gối trước mặt phụ mẫu ta, chuộc tội cho sự ghê tởm của ngươi năm đó. Ta sẽ ở Thanh Vân tông xây dựng một bức tượng đá cho ngươi, quỳ trên đỉnh Thanh Vân phong, bị toàn tông chửi rủa! Hãy suy nghĩ về cuộc sống của ngươi, nhìn vào ngươi bây giờ, là ngươi điên cuồng tạo ra ngươi tiếng xấu muôn đời.

Tần Mệnh dùng sức đè đầu hắn xuống, mạnh mẽ gõ lạy phụ mẫu hắn.

- Ta hận... Ta hận...

Đại trưởng lão biểu tình bắt đầu thống khổ, phát ra tiếng kêu quái dị, đường vân hóa đá giống như là một con rắn độc, bò qua khuôn mặt, bò vào trong miệng, trong mũi, hướng nội tạng tràn vào, tiếng kêu quái dị cuối cùng biến thành thanh âm lẩm bẩm, đầu lưỡi cùng cổ họng đều bắt đầu hóa đá, hắn dốc hết khí lực cuối cùng muốn ngẩng đầu lên, lại bị Tần Mệnh gắt gao đè lấy:

- Phụ thân, mẫu thân... đã báo thù cho các ngài...

Tư thế đại trưởng lão dừng lại ở cái quỳ xuống cúi đầu, mặt nhe răng, há miệng, trừng mắt, toàn thân hóa đá.

Người Tần gia đều đi tới phía sau Tần Mệnh, yên lặng nhìn hai ngôi mộ. Họ nắm tay nhau, đôi mắt mông lung. Nghỉ ngơi đi, tất cả chúng ta đều sẽ tốt, vĩnh viễn tốt.

Đồ Vệ và thị vệ Tần gia lần lượt quỳ xuống, hướng chủ công chủ mẫu dập lạy. Mối thù lớn đã được báo cáo, đã đến lúc các ngài nhắm mắt lại.

Người ngoài nhẹ nhàng rời khỏi sân, không ai đến quấy rầy họ, để lại thời gian cho họ.

Tại thời điểm này, người ngoài không thể hiểu được tâm trạng của bọn hắn.

Trong rừng rậm!

Ngô trưởng lão đón gió núi lạnh lẽo, đứng trên đỉnh núi nhìn Lôi Đình cổ thành dưới màn đêm. Mười tám pho tượng nguy nga hoành tráng, lộ ra á nh sáng trong suốt, chống lên hắc ám của màn đêm, ngoại trừ ba pho tượng xung quanh thành phủ hướng về phía thành phủ, những pho tượng còn lại toàn bộ hướng ra ngoài, giống như thiên thần nhìn từ xa hoang dã, lại nhìn xuống con dân trong thành.

Hắn dần dần lộ ra nụ cười chua xót, vô lực lắc đầu.

Đáng thương a đáng thương, quần hùng hàng lâm, oanh động Bắc Vực, ồn ào huyên náo, kết quả gắt gao chạy trốn, cuối cùng lại thành tựu Tần Mệnh.

Đại trưởng lão rơi vào trong tay Tần Mệnh sẽ không có kết cục tốt, với tâm tính của Tần Mệnh, hắn mặc dù không chết cũng sẽ sống không bằng chết.

Không ai có thể đổ lỗi, đây là số phận!

- Kết thúc rồi, ta cũng nên đi.

Ngô trưởng lão sâu kín thở dài, biến mất trong rừng núi.

Hắn đã không còn mặt mũi trở về Thanh Vân tông, trong tông tuyệt đối sẽ không tha cho bất kỳ người nào tham dự tạo phản. Có ‘đệ tử’ nhưTần Mệnh làm chỗ dựa, tương lai Thanh Vân tông sẽ càng ngày càng cường thế, bọn họ không quan tâm giết mấy ngàn đệ tử phản loạn, giết mười mấy trưởng lão phản loạn như hắn.

Thay vì trở về chịu nhục, không bằng sớm rời đi.

Những đệ tử phản loạn khác chỉ sợ cũng đã sớm chạy trốn rồi.

Trưởng lão Dược Sơn bị hắn lưu lại trên đỉnh núi, ở trong đêm khuya chậm rãi thức tỉnh, chống đỡ thân thể suy yếu, đi xuống núi cao.

Trong rừng rậm đang tụ tập rất nhiều đệ tử, cũng có ba vị trưởng lão. Bọn họ đều là rất nhiều ngày trước chạy tới hỗ trợ, kết quả đến bây giờ cũng không có lao ra khỏi rừng rậm, cùng nhau tụ tập ở trong rừng núi. Lúc trước là bởi vì Thánh Võ hỗn chiến, đi ra ngoài chỉ có thể chịu chết, không giúp được gì, hiện tại, là không dám đi ra ngoài. Mười tám pho tượng đứng sừng sững bên ngoài thành, thoạt nhìn rất yên tĩnh, quỷ biết bọn họ vừa tới gần có thể bị ngộ sát hay không.

Bình Luận (0)
Comment